Đừng Bao Giờ...
Trần
Dzũng Minh Dân
Tôi ngồi ẩn mình dưới tàng
cây rậm rạp sau sân chùa, tránh cái nắng oi ả của mùa hè. Hôm nay ngày thường,
mọi người đi làm cả, cảnh chùa im lặng một cách trang nghiêm. Nhân tiện có công
việc đi ngang qua chùa, tôi tạt vào viếng cốt và thắp cho ông bác một nén hương
để tưởng nhớ đến bác mình. Tôi thường thích ngồi một mình yên lặng như thế, đầu
óc như thể hồi mới sinh, mắt thấy cảnh, cảm nhận được hình ảnh nhưng chưa biết
nói, trong đầu chưa có những biểu tượng tạo thành ý nghĩ hay tư tưởng! Những
lúc như thế, tôi thấy tâm hồn có phần nào an lạc bình yên hơn.
Ngồi lơ đãng như vậy một
lúc lâu, tôi chợt thấy bóng người đang lui cui dọn dẹp phía hông mé nhà kho. Để
ý kỹ, tôi nhận ra đó là người đàn ông khoảng lứa tuổi ngoài 30 mà tôi thỉnh
thoảng vẫn gặp làm công quả cho chùa. Mồ hôi người đàn ông đổ nhễ nhại dưới cái
nóng bức của mùa hè, nhưng anh ta vẫn lẳng lặng làm không tỏ vẻ một chút nào
khó chịu cả. Tôi ngồi nhìn anh ta làm việc, lòng thầm cảm phục. Người đàn
ông bất chợt nhìn thấy tôi. Anh ta cười, vẫy tay chào. Tôi nói lớn:
- Nghỉ tay, uống
miếng nước đã!
Người đàn ông khựng
lại, ngẫm nghĩ, cúi xuống xách chai nước suối dưới đất rồi đi lại phía tôi
ngồi. Tôi đứng lên, bắt tay tự giới thiệu tên mình.
- Chào anh, tôi là Minh.
- Dạ, tôi tên Hiếu.
- Hôm nay anh không
phải đi làm à?
Tôi ngắm Hiếu trong khi
chờ đợi câu trả lời. Tuy với làn da hơi rám nắng, cùng với một mái tóc cắt
ngắn, Hiếu có một khuôn mặt sáng sủa dù ẩn hiện nhiều nét suy tư. Đôi bàn tay
gầy gầy thanh nhã chứng tỏ không phải làm việc lao động nhiều.
- Thưa anh không.
Tôi nghỉ thứ Ba, không làm việc. Còn anh, sao hôm nay không đi làm à?
- Tôi có vài công
việc riêng cần phải làm nên lấy ngày nghỉ hôm nay. Xong việc, đi ngang chùa nên
ghé vào đây thăm cốt ông bác. Tôi thỉnh thoảng đi chùa vẫn thấy anh. Anh chắc
thường làm công quả ở đây đã lâu?
- Dạ, cũng được vài
năm, thưa anh. Sắp tới lễ Vu Lan rồi, tôi soạn lại nhà kho lấy những vật dụng
cần thiết, để sẵn đó cho họ. Mỗi người một tay.
- Ừ nhỉ. Anh không
nhắc thì tôi cũng quên khuấy đi mất, rằm tháng 7 sắp tới rồi! Trông anh còn
trẻ, chắc còn bà cụ?
Hiếu chợt khựng lại,
giọng nhỏ đi.
- Thưa anh không. Mẹ
tôi mất cách đây được vài năm.
- Tôi xin lỗi.
- Dạ, không hề chi.
Tôi ngẫm nghĩ, miệng nói
thầm “Hiếu, Hiếu ...”. Tôi đã có nghe ai đó nói tới cái tên này, và đang cố nhớ
là đã nghe ở đâu.
- A! Tôi có nghe mẹ
tôi thỉnh thoảng nói ở chùa có một anh bác sĩ trẻ hay đến làm công quả, cho
chùa tiền và chữa bệnh cho người đồng hương lấy tiền rất rẻ, gặp người nghèo
thì chữa miễn phí, không biết có phải là anh không?
Hiếu cười ngượng
ngập.
- Dạ, bà cụ anh nói
quá lời. Tôi chỉ làm những gì khả năng cho phép.
Tôi tiếp lời:
- Mẹ tôi và mọi
người ở đây quý mến anh lắm. Được một người trẻ công danh thành toại trong cộng
đồng cũng là điều quý rồi, huống hồ thay vì hưởng thụ, vinh thân phì gia, anh
còn nghĩ đến cộng đồng, giúp đỡ cộng đồng thì quá tốt. Tôi nói điều này bằng cả
thực lòng, chẳng phải nói cho anh vui.
- Dạ, cám ơn anh.
Tôi cũng chỉ xin đóng góp phần nào mà thôi. Một mình tôi thì cũng chẳng làm gì
được nhiều nếu không có những sự tiếp tay và góp sức của những người khác.
Người cho $100, người cho $5 đồng, $10 đồng ... người làm trong nhà bếp, người
chăm lo vườn, người lo giấy tờ thủ tục hành chánh v.v... một người thì chắc chắn
không thể nào làm xuể được từng ấy công việc.
Tôi đổi đề tài đối
thoại, để cho Hiếu được thoải mái, hỏi về những khóa tu thiền sắp tới do chùa
tổ chức, những lớp học tiếng Việt v.v...
Ngồi nói chuyện được một
lát, Hiếu xin phép quay trở lại làm tiếp công việc dang dở, tôi bảo để tôi phụ
một tay khuân dọn cho nhanh chóng, thêm phần có hai người vừa làm vừa nói
chuyện đỡ nhàm chán hơn. Hiếu vui vẻ cám ơn tôi. Công việc xong thì cũng khoảng
5 giờ chiều. Tôi từ giã Hiếu và hẹn gặp lại trong ngày Vu Lan.
o0o
Khi tôi chở mẹ tôi tới thì
chùa cũng đã có khá đông người. Một cô bé nhỏ tuổi mà tôi thường thấy trong gia
đình Phật Tử của chùa chạy lại, chẳng cả hỏi, cài trên ngực áo tôi một bông đỏ
rồi nhoẻn một nụ cười thật dễ thương chúc tôi may mắn còn mẹ. Tôi mỉm
cười sung sướng.
Mẹ tôi dặn dò tôi vài điều
như sẽ về lúc mấy giờ, nếu muốn kiếm mẹ tôi thì có thể kiếm bà ở đâu... rồi vội
vã đi về hướng nhà bếp để tiếp tay với những người bạn trong Ban Hộ Niệm của bà
trong đó.
Tôi đảo mắt nhìn xung
quanh, có những người mang đóa hoa đỏ cài trước ngực và có những người cài đóa
hoa trắng, những người mà thân mẫu đã qua đời. Tôi chợt nhớ đến Hiếu, nhớ đến
người bác sĩ trẻ hay làm công quả cho chùa. Tôi định bụng sẽ để ý kiếm Hiếu.
Tôi đi vội về phía khán đài để giúp ban tổ chức văn nghệ khuân ghế ra cho khán
giả ngồi và sắp đặt chương trình.
Không khí nhà chùa hôm nay
đâu đâu cũng nhộn nhịp, mọi người cười nói vui vẻ. Tiếng thầy trụ trì đang sang
sảng thuyết pháp vọng lại từ chính điện. Các em nhỏ trong ban vũ tíu tít gọi
nhau để chuẩn bị cho chương trình văn nghệ. Những tà áo dài đủ mầu sắc thỉnh
thoảng có dịp gì đó trong năm mới được mang ra mặc. Mọi người rạng rỡ trong
ngày báo hiếu. Khi trời trở chiều, tôi kiếm mẹ tôi, chở bà về lo nấu nướng để
cúng bái ở nhà. Tôi vẫn chưa thấy Hiếu. Tôi chợt nhớ là người hẹn gặp nhau ở
chùa là tôi và Hiếu chỉ cười, không nói.
o0o
Sau ngày Vu Lan tôi gặp
Hiếu đôi lần ở chùa, những lúc như thế, chúng tôi thường thảo luận về các kinh
điển nhà Phật. Hiếu có một trí nhớ rất dai, thuộc làu làu những câu kinh hoặc
đoạn kinh. Tôi vốn thuộc loại “dài lưng tốn vải, ăn no lại nằm”, thuộc loại ưa
ngủ chứ chẳng phải tướng học trò gì cả, chẳng nhớ gì nhiều. Nhưng có điều khi
nghe Hiếu đọc các câu kinh, tôi hiểu thế nào nói ra như vậy khiến nhiều lúc
Hiếu kinh ngạc và thường khen tôi là người có căn cơ, chắc những kiếp trước có
tu tập gì rồi. Chúng tôi lại tưởng tượng ra những kiếp trước ra sao để trêu
chọc nhau và ngày càng trở nên thân nhau hơn. Thú thật tới lúc đó, tôi cũng
chẳng biết gì nhiều về bản thân cũng như gia đình của Hiếu. Tính tôi vốn không
tò mò, ai thích kể cho mình nghe thì kể, tôi không hỏi và cũng không lấy đó làm
điều quan tâm. Cho đến một hôm...
- Chiều thứ Bẩy này ông có
rảnh không?
Ngẫm nghĩ một chốc, tôi
trả lời Hiếu:
- Rảnh. Có chuyện gì không?
- Tôi định mời ông đến nhà
ăn giỗ bà cụ.
- Ừ, nhưng ông phải chỉ
đường cho tôi hay cho tôi địa chỉ. Ông định mấy giờ?
- Khoảng 7 giờ chiều được
không? Sáng tôi còn ở phòng mạch. Để tôi vẽ đường đến cho ông sau.
- Ừ, cứ định như vậy đi.
Chiều thứ Bẩy tôi đến nhà
Hiếu, một căn nhà nhỏ tọa lạc trong một khu vực yên lặng, hơi xa thành phố. Khi
tôi tới, Hiếu đã cúng bái xong rồi, đang ngồi chờ tôi. Tôi đến bàn thờ, thắp
nén nhang tỏ lòng tôn kính người quá cố. Nhìn di ảnh, mẹ của Hiếu là một người
đàn bà khắc khổ, trông có vẻ lam lũ dù tấm ảnh chụp lúc còn khá trẻ. Duy chỉ có
cặp mắt, cặp mắt thật buồn, cặp mắt của một người chịu đựng và hy sinh. Kế bên
di ảnh là một bức ảnh của một người đàn ông mặc quân phục, da sạm nắng mà tôi
đoán là cha của Hiếu. Điểm làm tôi ngạc nhiên, tôi là người khách duy nhất mà
Hiếu mời! Không một người nào khác, ngoài tôi và Hiếu! Ngoài hai bức di ảnh
trên bàn thờ, trong nhà không treo một tấm hình nào khác. Đồ đạc bầy biện rất
đơn sơ nhưng gọn gàng và sạch sẽ. Nhìn qua, ai cũng có thể đoán được phần nào
tâm lý của người chủ nhà.
Trong bữa ăn, Hiếu vui vẻ
cười nói huyên thuyên nhiều hơn bình thường. Không biết có phải vì chút rượu
vang hay đã lâu trong bữa ăn mới có người cho Hiếu nói chuyện, hoặc vì một lý
do nào đó mà Hiếu cố che dấu để quên đi?
Dùng cơm xong, chúng tôi
ra phòng khách ngồi uống cà phê, nói chuyện. Lúc này Hiếu lại trở nên ít nói,
có vẻ trầm ngâm tư lự, thành thử tôi cứ phải khơi chuyện.
- Ông ở một mình, sao
không lấy vợ cho có không khí gia đình? Tôi đi làm về còn có cha mẹ, anh em,
ông định ở như vầy đến bao giờ? Vả lại, cỡ người như ông đâu phải là khó lấy vợ!
Hiếu im lặng một hồi lâu
rồi trả lời:
- Tôi cũng đã từng lập gia
đình rồi.
Tôi nhìn Hiếu không nói.
Hiếu tiếp tục kể:
- Tôi lấy vợ cách đây ba
năm, ăn ở với nhau được gần một năm thì chúng tôi xa nhau. Chẳng phải lỗi tại
Thy, lỗi tại tôi thì đúng hơn. Dầu sao đi nữa thì chúng tôi cũng đã ly dị. Như
có dịp để tâm sự, Hiếu miên man kể cho tôi nghe.
- Bố của tôi là một sĩ quan
Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Ông thuộc đơn vị tác chiến nên nay đây mai đó, vì
vậy ông không muốn mẹ tôi theo. Khi tôi ra đời, lớn lên trong tình thương của
mẹ, ít khi thấy mặt cha. Gia đình bên nội cũng như bên ngoại, tôi đều không
biết vì bố mẹ tôi thương nhau không có sự đồng ý của cả hai gia đình vốn ghét
nhau từ lâu. Mẹ tôi bị gia đình mình từ và gia đình bố tôi không nhận, nhưng vì
thương yêu nhau nên bố mẹ tôi bất chấp tất cả để được gần nhau.
Lấy nhau một thời gian
ngắn thì bố tôi nhập ngũ, mẹ tôi bắt đầu cuộc sống xa chồng, một thân một mình
và có mang tôi. Không nói thì ông cũng có thể tưởng tượng được lúc đó mẹ tôi
khổ sở đến thế nào. Bên nội, bên ngoại ngoảnh mặt nhất định không chịu nhìn.
Chỉ tội bà ngoại tôi, thương con nhưng sợ chồng, lâu lâu lén lút gặp mẹ tôi và
dấm dúi cho ít tiền. Mẹ tôi phải buôn thúng bán bưng để tự nuôi thân và chờ
ngày sinh con.
Ngày tôi ra đời, tôi là
nguồn sống của bà. Tôi lớn lên trong sự hy sinh cơ cực của mẹ tôi, nhưng ngày
đó tôi còn quá nhỏ để nhận thức được sự hy sinh của mẹ mình. Tôi không
biết phải diễn tả thế nào để nói lên được sự vui sướng của mẹ tôi mỗi khi
bố tôi về phép, không còn gì sung sướng hơn cho người đàn bà khi thấy chồng
mình, con mình và mình được quây quần chung một nhà. Đôi khi mẹ tôi đi xe đò,
mang tôi lên đơn vị thăm chồng. Bố tôi vừa mừng vì được gặp vợ con, vừa lo vì
đường xá xa xôi, mất an ninh.
Sau khi Cộng Sản chiếm
Miền
Trở vào
Dừng lại, Hiếu nuốt nước bọt
một cách khó khăn rồi kể tiếp:
- Trời cũng thương nên
chuyến đầu đi lọt dù trải bao gian nan trên biển cả. Nếu không lọt thì cũng
chẳng bao giờ còn tiền để đi những chuyến sau. Cuối cùng mẹ tôi và tôi đến Mã
Lai. Không một nước nào nhận, nước sau cùng là Mỹ, họ nhận mẹ con tôi, một họ
đạo Tin Lành bảo trợ cho vào Mỹ.
Đến Mỹ, không có nghề
chuyên môn, tiếng Anh lại không biết, mẹ tôi vào làm phụ bếp trong một nhà
hàng. Ai sai gì làm đó, một tuần bẩy ngày. Tối về mẹ tôi lại gò lưng may, ráp
những tay áo, lấy tiền theo từng cái. Còn tôi chẳng phải lo lắng gì ngoài việc
ăn học. Tôi học dễ dàng, từ trung học lên đại học rồi thi vào trường thuốc, ra
trường và đi thực tập. Trong thời gian thực tập, tôi gặp Thy cũng thực tập cùng
một nhà thương. Chúng tôi quen nhau và tình cảm nẩy sinh.
Cha mẹ của Thy cũng là bác
sĩ từ Việt
Giọng Hiếu trở nên khó
khăn, ngập ngừng.
- Tôi chợt nhận thấy sự
quê mùa của mẹ tôi khi ngồi chung bàn với gia đình Thy. Từ cái tóc, cách ăn
mặc, lối ăn uống... Khi bố mẹ Thy nói chuyện, hỏi mẹ tôi những chuyện thông
thường, mặt mẹ tôi ngớ ra, trắng bệch, giọng nói trở nên run rẩy, sợ hãi...
Tôi... Hiếu nói nhỏ nhỏ, giọng run run trong cuống họng.
- Tôi... lúc đó cảm thấy
xấu hổ. Tôi xấu hổ vì sự quê mùa, thiếu kiến thức của mẹ mình khi so sánh với
người khác. Tôi trở nên tức giận mẹ tôi và có nhiều cử chỉ hỗn láo với mẹ trong
suốt bữa ăn! Mẹ tôi im lặng, lúc về nhà bà luôn miệng xin lỗi tôi, đã làm tôi
mất thể diện.
Đám cưới chúng tôi diễn
tiến như dự định. Tôi càng tức tối trong ngày cưới khi thấy sự quê kệch, luống
cuống của mẹ mình. Khách toàn là khách sang trọng. Lúc đó, tôi giận mẹ tôi vô
cùng, tại sao những việc đơn giản như thế mà cũng không biết. Tôi gay gắt với
mẹ tôi đến nỗi có lúc mẹ tôi vừa run vừa chẩy nước mắt vì sợ không vừa ý tôi!
Mẹ tôi về ở với vợ chồng
chúng tôi. Thy có nhiều lúc khiếm nhã với mẹ của tôi, những lúc đó tôi lại tức
tối mẹ tôi, tại sao những chuyện như vậy mà cũng không biết để người khác coi
thường. Mẹ tôi trở nên sợ hãi, bà cố tránh chúng tôi, cả ngày bà trốn trong
phòng. Chỉ những lúc ăn cơm bà mới phải ra, ăn vội ăn vàng rồi lại vào phòng.
Mà đồ ăn nào vừa ý bà! Mẹ tôi ăn không có cơm đâu được. Đồ ăn thường là đồ kho,
đồ xào. Thy lớn từ bé ở đây, lại thích ăn như người Mỹ. Tôi thì sao cũng được
nhưng lúc đó tôi lại muốn tập cho mẹ tôi thay đổi! Chúng tôi đã bắt mẹ tôi nghỉ
làm trước khi lấy nhau. Không lẽ cả hai vợ chồng là bác sĩ mà mẹ thì làm phụ
bếp!
Ở như vậy được vài tháng
thì mẹ tôi bỏ đi. Bà đi vì sợ vì bà, vì sự quê kệch của bà mà vợ chồng tôi sẽ
mất hạnh phúc. Tôi không hiểu lúc đó tôi là con người hay là con vật! Tôi không
mảy may quan tâm. Tôi nghĩ mẹ tôi đã từng tự lập từ hồi trẻ đến giờ, không có
tôi mẹ tôi cũng không sao, nhất là mẹ tôi nói mẹ tôi dọn về ở với một người
bạn. Thy cũng vậy. Chẳng trách Thy được. Tôi là con mà đối xử với mẹ mình như
vậy, trách sao được người con dâu! Tôi có hỗn láo với mẹ tôi thì Thy mới dám
coi thường mẹ tôi chứ! Mấy tháng sau...
Giọng Hiếu trở nên run
rẩy, cố kìm hãm sự xúc động. Mắt ngấn lệ ngước lên nhìn hình mẹ.
- Mấy tháng sau, một nhân
viên cảnh sát đến gõ cửa báo cho tôi biết mẹ tôi đã qua đời. Như tiếng sét đánh
ngang tai, tôi không tin! Tôi vội vã chạy đến nhà xác. Xác mẹ tôi nằm đó, những
nét nhăn hằn trên trán, những sự khổ cực hy sinh của mẹ tôi mà tôi cho là dấu
tích của sự quê mùa. Tôi đã lầm ...
Hiếu nức nở khóc.
- Làm sao mẹ tôi có thể
sống thiếu tôi! Tôi là nguồn sống của bà mà! Tất cả sinh lực, ý chí phấn đấu
trước kia là vì tương lai của tôi, là vì tôi! Không có tôi bên cạnh, không có
đứa con trai thương yêu của bà bên cạnh, bà chẳng còn thiết gì! Tinh thần bà
suy sụp, thể xác khô kiệt. Mẹ tôi lại sống một mình, chẳng phải với người quen
như tôi tưởng. Trong khi đó vợ chồng tôi mải mê làm việc, lo làm giầu!
Tội này tôi làm sao rửa
hết được! Tại sao tôi không nghĩ những lúc mẹ tôi khổ cực ở xó bếp để tôi được
ăn miếng ngon, đến trường mặc những bộ quần áo mới! Tại sao tôi không nghĩ mẹ
tôi còng lưng may những buổi tối để tôi có cái xe, thay vì bà ngồi đọc sách báo
để tăng kiến thức như tôi mong muốn, cho tôi khỏi xấu hổ. Mẹ tôi chịu ngu dốt
để cho tôi khôn, mẹ tôi quê mùa để tôi được thanh lịch mà tôi lại coi thường,
khinh chê mẹ tôi! Sau khi chôn cất mẹ tôi. Tôi và Thy ly dị nhau chẳng bao lâu
sau đó vì thấy Thy tôi lại nghĩ đến mẹ tôi.
Tôi dọn về tiểu bang này
để khỏi phải thấy những cảnh quen cũ. Ông thấy đó, ngày lễ Vu Lan tôi không dám
lên chùa vì sợ thấy cảnh hiếu thảo của người con đối với mẹ của họ, sợ thấy
cảnh những người còn các bậc từ mẫu. Tôi làm công quả hy vọng hương hồn mẹ tôi
vui lòng, những công việc mà bà rất muốn làm nhưng đã không làm được vì dành
hết thời giờ cho tôi. Tôi bố thí, cúng dường với tâm ý hồi hướng công đức cho
mẹ tôi dù biết rằng nên hồi hướng công đức cho tất cả chúng sinh. Công ơn mẹ
tôi sâu dầy, lúc sống tôi đã không trả được, ít ra cũng làm nguôi ngoai phần
nào hương hồn người khi đã mất.
Hiếu nhìn ảnh mẹ mình,
nước mắt dàn dụa, miệng lẩm bẩm:
- Mẹ ơi, tội này con làm
sao rửa hết được.
Tôi ngồi chẩy nước mắt
nhìn Hiếu. Một tâm hồn đau khổ, đang quằn quại trước mặt tôi. Hiếu tiễn tôi ra
cửa, miệng nói khe khẽ:
- Đừng bao giờ để hối hận
như tôi, ông nhé. Phúc thay cho những kẻ còn mẹ!
Tôi không trả lời, nắm tay
Hiếu bóp mạnh.
Trần Dzũng Minh Dân