CÁI "CHO" NHÂN ÁI
ThaiNC
Sau khi vượt biển thành công và tỵ nạn tại
Chuyện sau đây xảy ra khi đoàn chúng tôi già trẻ lớn bé… gần một
trăm người tỵ nạn aó quần sốc xếch ngồi chờ 3 tiếng ở phi trường Tokyo đợi
chuyển chuyến bay đi đến miền đất hứa.
Thời
gian khá lâu nên bắt đầu cảm thấy đói. Tôi và vài người nữa trong đoàn bèn tới
một gian hàng nhỏ bán bánh mì ngay trong phi trường gần đó mua.
Lúc
trả tiền, người bán hỏi có phải Vietnamese refugees?
Tôi
trả lời phải.
Họ
nói khỏi trả tiền, lại còn tặng thêm mỗi người một lon nước.
Tôi trở về chỗ ngồi chưa kịp thưởng thức đã thấy hai người vợ
chồng chủ tiệm khệ nệ khiêng ra một khay đầy bánh mì kẹp thịt và một bình nước
lọc với ly giấy tới chỗ những người tỵ nạn đang ngồi tặng cả đoàn.
Khi
đưa bánh thấy trong đoàn có một bé sơ sinh, họ bèn cho người đi mua thêm bình
sữa.
Hình ảnh làm tôi nhớ mãi là có một bà cụ trong đoàn vì cảm kích
lòng tốt của hai người chủ tiệm, bà theo lối Việt Nam cúi đầu chắp tay xá cám ơn thật
sâu.
Hai vợ chồng họ bèn nghiêm trang đứng và cùng cúi đầu trước bà
cụ xá lại để trả lễ.
Tôi
khi đó vẫn còn nhỏ nên hơi ngạc nhiên về thái độ lịch sự của họ.
Càng
lớn lên tôi mới hiểu không dễ gì có một tấm lòng như vậy.
Hai
người này tuy là người cho, nhưng họ vẫn có tấm lòng kính trọng với người nhận.
Một cái cho nhân ái, vô vị lợi, không phải là cái cho bố thí của một anh nhà
giàu với một người ăn xin trên hè phố.
Mấy chục miếng bánh mì chắc không phải món tiền lớn đối với họ,
nhưng vẫn là một số tiền đáng kể họ phải bỏ công làm mới có.
Họ
biết rằng những người Việt tỵ nạn này vài tiếng nữa thôi sẽ đi về những miền xa
xôi và chắc sẽ không có cơ hội gặp lại… nhưng họ vẫn sẵn lòng giúp đỡ
không hề nghĩ đến sự đền đáp.
Một lần nữa, dù rất muộn màng, xin nghiêng mình cảm tạ tấm lòng
nhân ái của đôi vợ chồng người Nhật tại phi trường Tokyo năm nào./.
(A true story) ThaiNC
CHIẾC
ÁO
ThaiNC
Một hôm lái xe trên đường, tình cờ nghe
trên radio đọc câu chuyện sau đây có tựa đề là:
“Chiếc
Áo”… bèn kể lại, và không nhớ tên tác giả là ai!
“Một tỉnh lỵ nhỏ, có chàng học sinh nọ con nhà khá giả, mỗi ngày
đi học anh để ý một cô bán chè xinh xắn gánh chè bán dạo trên cùng quảng đường.
Trời mùa Thu gió se se lạnh nhưng cô bao giờ cũng chỉ manh áo
đơn sơ quằn mình dưới gánh chè trĩu nặng làm anh thương hại đau xót, bèn về nhà
xin mẹ một cái áo len, hôm sau lấy hết can đảm tặng cô bán chè đó.
Chỉ vậy thôi không một lời tỏ tình nào xa hơn nữa cả.
Sau
đó chàng trai phải nhập ngủ tòng quân làm nghĩa vụ người trai thời chinh chiến,
và đã ra đi biền biệt bốn phương trời.
Trải qua một thời gian thật dài, hai mươi năm sau, chàng trai đó
tình cờ trở lại cố hương, bước đi trên quảng đường ngày xưa, bao kỷ niệm cũ trở
về từ ký ức.
Anh
lại thấy một cô bán chè tướng giống y như người xưa, và đặc biệt cô đang mặc
đúng chiếc áo len mà anh đã tặng.
Nhưng
không phải! Cô còn trẻ lắm, không thể là người xưa của anh.
Cô là con của cô bán chè năm xưa.
Cô bán chè thuở nọ, người mà anh tặng
chiếc áo đã không còn nữa. Mẹ cô đã qua đời sau một cơn bạo bệnh. Mẹ cô cho cô chiếc
áo len và nói đây là tình đầu của mẹ, mối tình thầm kín chất chứa bao nhiêu
năm. Cô hỏi người đó là ai, mẹ cô lắc đầu nói ngày sau, khi con đang mặc cái áo
này nếu có người đàn ông nào tới hỏi, tức là người đã tặng cho mẹ chiếc áo, là
người mà mẹ đã thầm yêu mến trao trọn mối tình đầu.
Và hôm nay cô đã gặp được người đó.”
ThaiNC kể
No comments:
Post a Comment