Cả
nước Đức rơi lệ với câu chuyện về cậu bé lương thiện mồ côi đi tìm mẹ…
Trần Phong
Tháng 2/1994, khi tuyết trắng phủ dầy đặc cả miền bắc
nước Đức, trại trẻ mồ côi Yite Luo nằm bên sông
Bảy năm ở cô nhi viện,
Một lần, khi các nữ tu sĩ dắt lũ trẻ ra ngoài dạo
chơi, có một người mẹ ở trong thị trấn chỉ vào những đứa trẻ và nói với con của
bà rằng: «Những đứa trẻ này đều là bị cha
mẹ bỏ rơi, nếu con mà không nghe lời, mẹ cũng sẽ đem bỏ con vào cô nhi viện
đấy!»
– Mẹ ơi! Tại sao cha mẹ con lại không cần con? Có phải là
họ rất ghét con không?
Nữ tu sĩ hiểu
cậu bé đã tổn thương như thế nào. Bà an ủi cậu:
– Mặc dù ta chưa từng gặp mặt mẹ của con, nhưng ta tin
rằng nhất định bà ấy rất yêu thương con. Trên đời này không có người mẹ nào là
không yêu thương con của mình cả. Năm đó mẹ của con để con lại, chắc chắn là vì
một lý do bất đắc dĩ nào đó thôi.
Derby nghe
xong lặng im không nói lời nào, nhưng cậu bé thay đổi rất nhiều kể từ ngày ấy. Cậu
thường xuyên đứng bên cửa sổ của cô nhi viện nhìn ra dòng sông Rhine, trong
lòng khao khát một ngày nào đó có thể gặp lại mẹ.
Vào «ngày của mẹ» năm 2003, trên tuyền hình
chiếu những hình ảnh cảm động về tình mẹ con. Derby thấy một cậu bé 6 tuổi, mồ
hôi chảy đầm đìa đang giúp mẹ cắt cỏ. Mẹ của cậu bé nhìn con rơi nước mắt.
Derby cũng muốn làm việc giúp mẹ, cậu bé chạy đến chỗ tu sĩ:
– Con cũng muốn được làm việc giúp mẹ! Mẹ ơi! Mẹ có biết
cha mẹ ruột của con đang ở đâu không ạ?
Nữ tu sĩ
không nói được lời nào. Suốt mấy năm qua bà không hề nhận được tin tức gì của
cha mẹ cậu bé. Derby đau khổ và khóc trong đau đớn. Cậu thực sự chỉ muốn được
giúp mẹ của mình.
Mấy tháng
sau, khi Derby được 9 tuổi, cậu bé rời khỏi cô nhi viện để đến học tập ở một
ngôi trường gần đó. Một lần, thầy giáo kể cho học sinh nghe một câu chuyện: «Thời xưa, có một vị hoàng đế rất yêu thích
chơi cờ vây, vì vậy ông liền quyết định ban thưởng cho người phát minh ra trò
chơi này. Kết quả, người phát minh này lại mong muốn ban thưởng cho anh ta mấy
hạt gạo. Tại ô thứ nhất trên bàn cờ đặt một hạt gạo, ô thứ hai đặt hai hạt gạo,
tại ô thứ 3 số hạt gạo gấp lên 4 lần…Theo đó suy ra, đến khi bỏ đầy bàn cờ thì
số hạt gạo đã là 18 triệu tỷ hạt».
Đôi mắt của
Derby lập tức sáng lên. Cậu nghĩ nếu như cậu giúp một người, sau đó yêu cầu
người đó giúp 10 người khác, 10 người khác sẽ giúp 10 người khác nữa… Cứ như
vậy, biết đâu một ngày nào đó người được trợ giúp sẽ là mẹ cậu. Ý nghĩ này đã
khiến Derby vui mừng khôn tả. Từ đó về sau, cậu bé rất chăm chỉ giúp đỡ mọi
người xung quanh. Khi ai đó cảm ơn, cậu bé đều nói: «Xin cô (chú…) hãy giúp đỡ 10 người khác ạ! Đó là cách cảm ơn lớn nhất
đối với cháu!»
Mọi người tuy
không biết câu chuyện của Derby nhưng sau khi nghe xong đều vô cùng cảm kích
trước tấm lòng lương thiện của cậu. Tất cả họ đều thực hiện, mỗi khi họ giúp ai
đó, họ lại đề nghị người kia giúp đỡ 10 người khác. Cứ như vậy, mọi người đều
âm thầm thực hiện lời hứa của mình.
Derby không
thể ngờ mình lại có thể giúp đỡ ông Rick – người dẫn chương trình nổi tiếng của
Đức.
Vào năm 2003,
Rick mắc bệnh trầm cảm và không thể tiếp tục được công việc, ông đã xin đài
truyền hình cho ông được nghỉ dưỡng một năm. Rick đã tới thành phố mà Derby
đang sinh sống để tham quan và bị vẻ đẹp của dòng sông Rhine thu hút. Một lần,
khi trời chạng vạng tối, ông đang đi dạo trên bờ sông và bệnh tim đột nhiên tái
phát. Ông ngất xỉu trên mặt đất. Derby lúc ấy đang câu cá trên bờ sông phát
hiện ra điều này và đã gọi điện cho xe cấp cứu đến đưa ông đến bệnh viện.
Nhờ được cấp
cứu kịp thời, Rick đã qua khỏi, ông nắm lấy đôi tay của Derby và nói:
– Cháu bé, ông phải làm sao để cảm ơn cháu đây? Nếu như
cháu cần tiền, ông có thể cho cháu rất nhiều tiền!”.
Derby nghe
xong liền lắc đầu nói:
– Nếu như ông có thể giúp đỡ 10 người khác khi họ cần sự
giúp đỡ, như vậy chính là ông đã cảm ơn cháu rồi ạ!
Rick liền bị
cậu bé kỳ lạ này thu hút. Nhìn vào đôi mắt đang rực sáng của cậu bé, trong lòng
ông cảm thấy ấm áp, ông nghiêm túc gật đầu và hứa với cậu bé sẽ làm đủ 10 điều
tốt.
Từ đó về sau,
Rick bắt đầu chăm chỉ giúp đỡ những người khác. Mỗi lần giúp đỡ được một người,
nhận được lời cảm ơn của họ, trong lòng ông lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cảm
thấy bản thân mình có giá trị hơn rất nhiều. Rick nhanh chóng trở lại đài
truyền hình làm việc. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên vì sự thay đổi chóng mặt
của ông. Ông trở nên vui tươi, lạc quan và hòa đồng với mọi người hơn rất
nhiều.
Derby mong
muốn một ngày nào đó những việc tốt mà cậu làm sẽ đến được với mẹ
Ngày
01/12/2003, Rick lần đầu tiên lên sóng sau kỳ nghỉ dài. Ông xúc động kể về sức
mạnh của «10 việc tốt» mà ông đã học
được từ một cậu bé 9 tuổi. Cuối cùng, ông nói:
– Có lẽ, không ai tin đây là câu chuyện thật, nhưng nó đã
tiếp thêm rất nhiều động lực sống cho tôi. Xin các bạn cũng hãy giúp đỡ 10
người khác khi họ cần. Tôi tin rằng bạn cũng sẽ cảm nhận được loại cảm giác kỳ
diệu này!
Chương trình
của Rick được phát sóng trên khắp nước Đức. Mọi người đều rất xúc động về câu
chuyện này. Nhiều người đã sẵn lòng làm «10
việc tốt» và yêu cầu được nghe Derby nói chuyện trên truyền hình bởi vì họ
muốn gặp cậu bé lương thiện này.
Tháng 1/2004,
Derby được mời đến đài truyền hình chia sẻ về câu chuyện của mình. Tại quay
trường, có người đã hỏi cậu:
– Tại sao cháu lại có suy nghĩ như vậy?
Derby do dự,
cậu đứng lặng một lúc, rồi bắt đầu kể câu chuyện của mình. Rất nhiều người đã
bật khóc trước tình yêu vô bờ bến cậu bé dành cho mẹ. Rick ôm chặt lấy thân thể
gầy yếu của Derby và nói:
– Mẹ của cháu nhất định yêu cháu vô cùng. Cháu nhất định
sẽ tìm được mẹ!
Sau lần phỏng
vấn ấy, gần như toàn bộ nước Đức đều biết về phong trào «10 việc tốt». Mọi người bắt đầu quan tâm hơn đến những người xa lạ
họ tình cờ gặp và sẵn sàng giúp đỡ khi cần. Derby đã trở nên nổi tiếng và đài
truyền hình cũng giúp cậu tìm mẹ, nhưng mẹ của Derby mãi vẫn không thấy xuất
hiện…
Tháng 2/2004,
một sự việc bất hạnh và đau lòng đã xảy ra…
Sau khi Derby
nổi tiếng, các tay xã hội đen trong thị trấn đã nghĩ rằng cậu bé có nhiều tiền.
Đêm ngày
16/02/2004, trên đường trở về trường học, Derby đã bị một nhóm lưu manh vây
quanh. Bọn chúng không tìm thấy tiền nên đã đâm trọng thương cậu bé. Derby bị
đâm thủng bụng và gan và nằm thoi thóp trên vũng máu. Hai tiếng đồng hồ sau,
cảnh sát tuần tra mới phát hiện ra cậu bé và đưa vào bệnh viện cấp cứu. Trong
lúc hôn mê, cậu bé vẫn một mực gọi «Mẹ! Mẹ!
Mẹ!…» mãi không thôi.
Đài truyền
hình tiếp sóng trực tiếp tình trạng của Derby. Mấy chục sinh viên đến quảng
trường Alexanderplatz, nắm tay nhau thành một vòng tròn và gọi: «Mẹ! Mẹ!…» Những tiếng gọi này làm cảm
động những người qua đường, họ liền gia nhập vào nhóm đứng xếp thành hình trái
tim. Số người tham gia càng lúc càng đông lên, trái tim càng lúc càng lớn hơn…
Hàng trăm
người mẹ đã gọi điện đến đài truyền hình xin được giả làm mẹ của Derby. Nhưng
người mẹ thực sự của cậu thì vẫn không xuất hiện. Đài truyền hình đã thảo luận
và chọn cô Judy làm mẹ của Derby. Bởi vì cô sống cùng thành phố và giọng nói
của cô cũng giống với giọng của cậu.
Sáng ngày
17/02/2004, sau một thời gian dài hôn mê, Derby đã mở mắt. Cô Judy đã ôm một bó
hoa loa kèn xuất hiện ở đầu giường. Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Derby và nói:
– Con trai Derby yêu quý! Mẹ chính là mẹ của con đây!
Đôi mắt Derby
đột nhiên sáng rực lên:
– Mẹ thực sự là mẹ của con sao?
Derby đã nhắm
mắt, vĩnh viên rời xa thế gian nhưng đôi bàn tay cậu bé vẫn còn nắm chặt bàn
tay của mẹ…
Cô Judy cố
nuốt nước mắt vào trong và gật đầu. Tất cả mọi người có mặt ở đấy cũng mỉm cười
gật đầu. Hai dòng nước mắt chảy ra từ đôi mắt của Derby, cậu bé thều thào nói:
– Mẹ ơi, con đã tìm mẹ từ lâu lắm rồi! Con xin mẹ đừng bỏ
con nữa, được không mẹ?”
Cô Judy gật
đầu và nghẹn ngào nói:
– Con trai yêu quý, con hãy yên tâm. Mẹ sẽ không bao giờ
rời xa con nữa…!.
Trên khuôn
mặt tái nhợt của Derby nở một nụ cười. Cậu muốn nói nhiều hơn nữa nhưng đã
không còn sức lực nữa rồi…
Đó là ngày
cuối cùng của Derby ở trên cõi đời. Cậu bé nắm thật chặt bàn tay mẹ không
buông. Cậu cũng không dám nhắm mắt lại vì muốn được nhìn thấy mẹ nhiều hơn… Tất
cả mọi người đều òa khóc.
Hai giờ sáng
ngày 18/02/2004, Derby nhắm mắt, vĩnh viên rời xa thế gian nhưng đôi bàn tay
cậu bé vẫn còn nắm chặt bàn tay của mẹ…
Thiện
No comments:
Post a Comment