MẸ
ANH - MẸ EM
Vừa mở cửa căn hộ, nó đã kêu toáng lên:
- Chồng ơi! Em đã về rồi nè. Chồng nó vui
vẻ:
- Ờ, em đã về đấy à? Nhà mình có khách
đấy, em vào rửa tay rồi ăn cơm, anh nấu xong rồi! .
Bỗng nó nhìn thấy đôi dép nhựa cũ cáu
bẩn, cùng cái túi xách đựng đồ bề ngoài rách rưới để kế
bên tường. Nó lên giọng: - Cái này là cái gì đây thế?
Chồng nó để ngón tay lên miệng, mặt
nghiêm túc:
- Em nói nhỏ thôi, Mẹ mới đi xe lên còn mệt
đấy!
Nó thét lên nghe chát chúa:
- Anh giỏi lắm, nhà mình đã nhỏ rồi còn
đưa lên chứa mấy cái thứ bån thỉu dơ dáy này, sao không ở
dưới mà lên đây làm gì? Sao không ở nhà họ hàng mà lại tới
đây? Tôi là tôi không chịu đâu đó!
Anh chồng nhẹ nhàng:
- Thì thỉnh thoảng cũng để Mẹ lên chơi với
vợ chồng mình ít hôm chứ, em lạ thật! .
Anh chồng cố nói cho nó hiểu, mà nó đâu
cần nghe:
- Đúng là mất hứng, anh nấu thì mẹ con nhà
anh ăn đi, tôi không ăn đâu, tôi ra ngoài ăn đây! .
Và… nó quay lưng đi còn đá vào cái túi xách
và đôi dép vô tội:
- Anh lo mà dọn dẹp cho sạch đi, rồi vô mà
giặt giũ chứ bẩn là tôi không thích đâu đó!
Bỗng dưng... Mẹ đẻ nó từ trong phòng bước
ra. Nó trợn tròn con mắt:
- Mẹ! Mẹ lên lúc nào mà không báo trước
cho con biết?
Rồi nó trách chồng:
- Sao anh không nói là Mẹ em? Em cứ tưởng… là
Mẹ anh?
Bà giơ tay táng cho nó một cái tát mạnh
cháy má:
- Trời ơi là trời, mày là con của tao đây
sao? Cái thứ bất hiếu. Lâu nay tao chỉ nghe người ta nói, tao
không tin. Bây giờ thì mắt tao thấy, tai tao nghe… Nhục nhã lắm,
vô phúc cho nhà tao đã đẻ ra đứa con táng tận lương tâm như mày.
Đồ bất hiếu!
Rồi bà ngã xuống…
Nó kêu lạc cả giọng:
-Mẹ ơi, con xin lỗi!
Chồng nó gạt nó ra và ẵm bà đi bệnh viện
cấp cứu. Mắt anh quắc lên:
-Cô tránh ra, Tôi sẽ ly dị với cô!
Anh quay lưng bước đi!
Nó đứng đó, hai tay buông thõng rồi đổ ụp
xuống!!!
No comments:
Post a Comment