Sự
kỳ diệu của tình yêu thương...!
Giống như bất kỳ người mẹ nào, khi Karen biết mình
mang thai, cô làm tất cả những gì có thể để giúp đứa con trai 3 tuổi, Michael,
chuẩn bị tâm lý chào đón một thành viên mới trong gia đình.
Thành viên mới này là một bé gái. Ngày ngày, Michael
hát cho đứa em gái còn trong bụng mẹ nghe. Cậu bé đã xây dựng tình yêu thương đối
với em gái mình ngay cả trước khi cô bé ra đời.
Thai kì tiến triển bình thường. Theo thời gian, những
cơn đau chuyển dạ đến. Mỗi năm phút, ba phút rồi một phút một lần. Tuy nhiên,
biến chứng nghiêm trọng phát sinh, Karen chuyển dạ hàng giờ. Cuối cùng, em gái
của Michael chào đời. Nhưng cô bé lại trong tình trạng rất nguy kịch. Tiếng còi
hú trong đêm, xe cứu thương vội vàng chở đứa trẻ sơ sinh đến khu chăm sóc trẻ sơ
sinh tại bệnh viện St. Mary,
Thời gian trôi dần... Tình trạng của bé trở nên tồi
tệ hơn. Các bác sĩ nhi khoa nói với cha mẹ Michael rằng có rất ít hy vọng, hãy
chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất...!
Karen và chồng liên lạc với một nghĩa trang địa phương
để chuẩn bị cho việc chôn cất. Họ đã chuẩn bị một căn phòng đặc biệt trong nhà
cho em bé mới, nhưng giờ phải lên kế hoạch cho một đám tang...!
Tuy nhiên, Michael đã van nài cha mẹ cho cậu vào gặp
em gái mình. Cậu bé nói: «Con muốn hát cho em ấy nghe...!».
Tuần thứ hai trong phòng chăm sóc đặc biệt. Michael
tiếp tục nài nỉ để được hát cho em gái mình, nhưng trẻ con không được phép vào
phòng chăm sóc đặc biệt.
Karen quyết định đưa Michael vào thăm em mình cho dù
bệnh viện có đồng ý hay không. Nếu giờ cậu bé không được nhìn thấy em gái mình,
thì có thể sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa. Michael mặc bộ quần áo quá khổ và được
dẫn đến phòng chăm sóc đặc biệt. Trông cậu bé giống như một giỏ đựng quần áo di
động.
Người y tá trưởng nhận ra cậu bé và hét lên: «Đưa nó ra khỏi đây ngay. Trẻ con không được
phép vào!»
Bản năng làm mẹ trong Karen trổi dậy và người phụ nữ
bình thường hòa nhã nhìn trừng trừng vào mắt người y tá trưởng, với một giọng đanh
thép, cô nói: «Cậu bé sẽ không rời khỏi
cho đến khi nó hát cho em gái mình nghe...!»
Sau đó, Karen kéo Michael đến bên giường cô bé. Cậu
bé nhìn chằm chằm vào đứa em đang yếu dần trong cuộc chiến giành lấy sự
sống...! Sau một lúc, cậu bắt đầu cất giọng. Bằng giọng trong veo của một đứa
trẻ 3 tuổi, Michael hát:
«You are my
sunshine, my only sunshine, you make me happy when skies are gray.» (Bé là
ánh nắng, ánh nắng mặt trời duy nhất của anh, bé làm anh hạnh phúc dẫu bầu trời
xám xịt.)
Ngay lập tức, cô bé dường như có phản ứng. Mạch bắt đầu
trở nên ổn định.
«Tiếp tục đi
Michael», Karen động viên, mắt ngấn lệ.
«You never
know, dear, how much I love you, please don't take my sunshine away.» (Bé
con à, em không biết anh thương em thế nào đâu, xin đừng lấy đi ánh nắng mặt
trời đi.)
Khi Michael hát, hơi thở rời rạc, yếu ớt của em bé
trở nên nhịp nhàng. «Tiếp tục đi, con
yêu...!»
«The other
night, dear, as I lay sleeping, I dreamed I held you in my arms». (Bé con ơi,
một đêm nọ, khi anh nằm ngủ, anh mơ được ôm em trong vòng tay.)
Em gái của Michael bắt đầu thư giãn như đang ngủ. «Tiếp tục đi, Michael.» Lúc này, nước mắt
đầm đìa trên gương mặt của người y tá trưởng hống hách. Karen thì cảm thấy ấm
lòng.
«You are my
sunshine, my only sunshine. Please don't take my sunshine away…» (Bé là ánh
nắng, ánh nắng mặt trời duy nhất của anh. Xin đừng lấy ánh nắng ấy đi ...)
Ngày hôm sau, ngay ngày hôm sau..., một thời gian
ngắn tiếp theo..., cô bé đã đủ khỏe để trở về nhà...!
*Thế mới hiểu: «Nơi
nào có tình yêu thương chân thành thì nơi đó, luôn có điều kỳ diệu đáp đền...!»*
❁
Trần Hồng Điệp
*Dịch từ truyện ngắn «The
miracle of love, true story».
(Đinh Trực sưu tầm)
Câu
chuyện về người Mẹ «xấu» nhất thế
giới
https://saigonnhonews.com/doi-song/cau-chuyen-ve-nguoi-me-xau-nhat-the-gioi/
Câu chuyện xảy ra vào cuối thế kỷ 19.Mary Ann Bevan sinh ngày
20 Tháng Mười Hai năm 1874.
Từ nhỏ, bà
sống một cuộc đời êm ấm trong gia đình trung lưu ở một vùng ngoại ô
9 năm sau, bà
lập gia đình với Thomas Bevan, một người nông dân đến từ quận
Gia đình Bevan sống hạnh phúc và sung túc. Vợ chồng
bà có 4 người con, 2 trai, 2 gái. Năm1914, chồng bà qua đời, mọi chuyện thay đổi
từ đó. Với đồng lương ít ỏi, bà đã xoay sở rất chật vật để nuôi dưỡng 4 người
con.
Không lâu sau đó, bà bắt đầu có triệu chứng
Acromegaly – là chứng rối loạn hormone do tuyến yên tạo ra một lượng thặng dư
hormones.
Đây là chứng
bệnh hiếm gặp, ngày nay có thể chữa trị được, nếu phát hiện sớm. Tuy nhiên, vào
đầu thế kỷ 20, khi mà y học chưa được tiến bộ như bây giờ thì không có cách nào
để giúp bà Mary chữa trị. Bệnh phát triển khiến cho ngoại hình của bà bị biến
dạng hoàn toàn.
Ảnh: historyofyesterday
Trán và cằm to và nhô về phía trước, tứ chi dài quá
mức bình thường. Mũi phồng lên rất thô kệch. Tình trạng sức khỏe như vậy đã
khiến bà không giữ được việc làm hiện tại. Bà Mary đành phải chấp nhận làm tất
cả những công việc lặt vặt, miễn có đủ tiền nuôi con.
Nhiều năm sau,
một nhân viên hội chợ thuật lại với Mary rằng người chủ của bà đã nói «bà Mary nên xem có nơi nào tổ chức cuộc thi
dành cho người phụ nữ xấu nhất thì đi ghi danh dự thi.» Nhớ nằm lòng lời
nói đó, bà đã ghi danh cuộc thi «Homeliest
Woman», còn được biết đến là «Ugly Woman» – Người Phụ Nữ Xấu Xí.
Bà Mary vượt qua 250 đối thủ để đoạt giải nhất của
cuộc thi
Chiến thắng này đã làm các ông bầu để ý tới bà. Trong
khi đó, bác sĩ kết luận rằng bệnh tình của bà sẽ ngày một tệ hơn.
Từ đó, bà quyết định khai thác vốn tự có – chính là
nhân dạng dị biệt của mình làm phương kế mưu sinh nuôi con.
Bà được nhận vào gánh hát lưu động đi biểu diễn khắp
vùng
Năm 1920, bà đọc thấy một mục quảng cáo trên một tờ
báo ở Luân Đôn: «Cần tuyển người phụ nữ xấu nhất. Không dị dạng, tật nguyền. Đảm bảo
lương hậu, công việc lâu dài dành cho ứng viên được tuyển. Xin gửi kèm hình mới
nhất» Không chút đắn đo suy nghĩ, bà
gửi hình của mình đến công ty đó.
Nhận được tấm hình của bà Mary, người đăng quảng cáo
cho rằng tuy ngoại hình của bà có phần ngược với yêu cầu của quảng cáo, nhưng
không đến nỗi gây khó chịu hay khiếp đảm cho khán giả.Thế là bà được nhận vào
gánh xiếc Dreamland ở đảo Coney, một trong những điểm giải trí lớn nhất lúc bấy
giờ và làm việc ở đây đến khi qua đời vào năm 1933.
Trong suốt những năm đó, bà Mary còn nhận biểu diễn
thêm ở nhiều gánh xiếc khác.
Khán giả đến xem người phụ nữ cao 5’7″ (khoảng 1.7 m)
nặng 154 pounds (khoảng 70 kgs), hả hê với những trận cười giễu cợt. Bà không
màng những điều đó, bỏ ngoài tai tất cả, miễn là gom được tiền về nuôi con. Bà
Mary còn nghĩ ra cách mời khách mua các bưu thiếp in hình bà. Nhờ nguồn thu
này, bà có thêm tiền đóng tiền học cho con.
Ảnh: American Philosophical Society
Bà chăm chỉ làm việc, thu hút sự hiếu kỳ của một lượng
lớn khán giả. Chỉ trong hai năm biểu diễn ở New York, mà bà kiếm được 22,000
bảng Anh, tương đương khoảng 1.6 triệu USD theo thời giá hiện nay.
Làm việc đến năm 1933, bà qua đời ở tuổi 59. Bà được đưa
trở về quê nhà, an táng tại nghĩa trang Ladywell.
Tên của bà gắn liền với hình ảnh của người phụ nữ
mang danh hiệu «xấu nhất thế giới» nhưng
bà được ghi nhớ mãi với hình ảnh đẹp nhất của một bà mẹ suốt đời khai thác dung
mạo dị dạng của mình làm phương kế nuôi con.
Mary Ann Bevan – một trong những người Mẹ đẹp nhất
thế gian.
****
Người
Mù (Blind Man)
Anh bị mù từ lúc mới sinh ra. Tức là thế giới xung
quanh anh chỉ là một màu đen kịt. Thậm chí anh không có cả khái niệm về màu sắc
nữa, chỉ biết mẹ anh bảo đó là màu đen.
Mù bẩm sinh ít có cơ hội để phục hồi cho nên những
lần đi khám, chữa bệnh thường kỳ đối với cha mẹ anh cũng chỉ là phương pháp để
an ủi và nuôi hy vọng cho con mình mà thôi…
Điều mà họ có thể mang lại lợi ích thiết thực nhất
cho anh là gửi anh vào một trường học chữ cho người mù …
Từ khi biết đọc, anh hình dung được vạn vật mà không
nhất thiết phải dùng đến tay để sờ mó…
Anh rất thích những bông hoa vì thấy nó mềm mại, và
có mùi thơm khác nhau… Người ta nói, những người bị mù thì thường các giác quan
khác cực kỳ phát triển, điều này rất đúng với anh. Hàng chục các loại hoa khác
nhau, chỉ cần đưa lên mũi là anh có thể nói tên vanh vách.
Người ta thường khen hoa đẹp, mà chẳng bao giờ thấy
ai chê… cho nên anh có ước mơ: Nếu được nhìn thấy ánh sáng cho dù chỉ một lúc
thôi thì ngoài cha mẹ ra anh sẽ chọn những bông hoa để ngắm nhìn chiêm ngưỡng…
Từ khi biết đọc, anh còn biết thêm hoa còn là biểu tượng
khi người ta ngưỡng mộ tôn sùng lẫn nhau …
Năm nay anh đã 17 tuổi, trong thế giới đen kịt của
anh bỗng thỉnh thoảng lại lóe lên những «tia
chớp» có màu khang khác, không phải màu đen. Thấy lạ, anh kể với bố mẹ. Họ
lập tức đưa con trai đi khám. Sau 2 ngày xem xét kỹ các kết quả khám nghiệm,
bác sĩ chuyên ngành gọi riêng cha mẹ anh đến để nói chuyện:
– Con trai của ông bà bị mù bẩm sinh là do thiếu tác động
của một loại hormone, chúng tôi đã dùng nhiều loại thuốc để kích hoạt nhưng
không có hiệu quả… Năm nay cháu 17 tuổi, tuổi dậy thì. Nội tiết tố trong cơ thể
thay đổi, nếu cháu tự nhiên nhìn thấy những tia sáng, điều này chứng tỏ hormone
đã có những tác đông tích cực đến thị lực của cháu. Đây là một điều rất đỗi khả
quan cho chúng ta… Nếu ông bà đồng ý tôi sẽ gửi các mẫu xét nghiệm của cháu ra nước
ngoài. Vạn sự mà được như ý thì chỉ sau một cuộc phẫu thuật của họ, ánh sáng sẽ
đến với con trai của ông bà … Có điều là, chi phí cho việc này rất tốn kém, nếu
gia đình không có điều kiện thì tôi cũng
không thể giúp được điều gì hơn…
Tất nhiên là cha mẹ anh đồng ý ngay lập tức, đối với
họ việc này không cần phải suy nghĩ vì họ chỉ có với nhau một đứa con trai. Còn
chuyện tiền nong thì họ có thể lo được, nếu cần thì sẵn sàng bán đi tất cả để đổi
lấy ánh sáng, đã từ lâu tối mờ trong gia đình của mình…
Bác sĩ bổ sung thêm:
– Trong thời gian chờ đợi có khi tới khoảng 2 tháng.
Tôi nghĩ, con trai của ông bà phải sống tại trại điều dưỡng và phục hồi khuyết
tật cho người mù của chúng tôi, để được theo dõi thường xuyên và kỹ lưỡng hơn.
Và đặc biệt trong thời gian này, cháu nó tuyệt đối không được khủng hoảng về
tinh thần, như tức giận, đau buồn, thất vọng … Tôi nói vậy chắc ông bà hiểu… Tất
cả chúng ta phải cố gắng cùng nhau tạo cho cháu một môi trường sống thật bình
yên và vui vẻ…
..........
Cô cũng bị «mù»,
nhưng chỉ là tạm thời, đó là kết quả của 1 va chạm trong một tai nạn giao
thông…
Cô vào trạm điều dưỡng này đã hơn 3 tuần. Theo lời
các bác sĩ thì tiến trình phục hồi của cô rất kém bởi vì cô hay khóc và tức
giận mỗi khi chạm vào những vết sẹo chưa lành hẳn trên cơ thể và chỉ nhìn thấy
trước mặt mình một màn tối đen …
Hôm nay, đang ngồi thừ ra suy nghĩ «chuyện đời» thì cô được bác sĩ trưởng
khoa gọi lên phòng khám, nghe nói ông này là chuyên gia lẫy lừng đã mang lại «ánh sáng» không biết cho bao nhiêu người…
– Cháu ngồi xuống đi – Bằng giọng nói đầy truyền cảm
và thuyết phục bác sĩ nói với cô gái:
– Đáng lẽ ra cháu được xuất viện từ lâu rồi, nhưng
chỉ vì thiếu lạc quan với cuộc đời và hay khóc cho nên cháu cho đến giờ vẫn
ngồi trước mặt chú đấy
– Nhưng… Cô định nói gì đó nhưng ông đã ngắt lời:
– Thôi bỏ qua chuyện đó đi, hôm nay chú có một chuyện
khiến cháu sẽ vui và không bao giờ khóc nữa, bệnh của cháu chẳng mấy chốc mà
lành. Cháu sẽ được giao một nhiệm vụ rất quan trọng và sẽ không còn cảm giác là
người thừa khi vào đây nữa.
Cô bắt đầu thấy tò mò và lần đầu tiên kể từ khi bị
tai nạn cô mỉm cười :
– Nhiệm vụ gì thế hả chú ?
– Ngày mai sẽ có một chàng trai trạc tuổi với cháu
nhập viện để chờ một ca mổ tại nước ngoài, anh ấy thật đáng thương vì bị mù cả
2 mắt từ lúc mới sinh ra, nhưng lại rất lạc quan và yêu đời , đặc biệt có rất
nhiều tài năng mà người bình thường không thể có. Tiếp xúc với anh ấy, cháu sẽ
thấy rất thú vị cho mà xem… Nhiệm vụ của cháu là chủ động tiếp cận làm quen,
chia sẻ mọi chuyện buồn vui, mục tiêu là để anh ấy không bị rơi vào trạng thái
khủng hoảng tinh thần do nhớ nhà và cô đơn gây ra.
Thấy mình được người lớn tin cậy và cũng vì sự tò mò
của một cô gái mới lớn chưa có người yêu, cô gật đầu đồng ý.
Trước khi cô ra về, bác sĩ còn nói với theo «Bằng mọi giá cháu nhé, nhớ đấy! Chú rất hy
vọng ở cháu!»
Nhiệm vụ được giao đã hoàn thành một cách xuất sắc.
Chỉ có vài ngày mà họ đã thân quen như đã từng biết nhau từ thủa thiếu thời…
Chưa bao giờ cô thấy có một «nhiêm vụ» nào mà nó đáng yêu đến thế!… Chàng trai luôn làm cô ngạc
nhiên về tài sử dụng các giác quan khác của một người khiếm thị bẩm sinh… Chỉ
cần sờ lên các đồ vật là anh biết ngay chúng được làm bằng gỗ, nhựa hay sắt
thép. Hỏi, «tại sao anh biết?» thì
nghe câu trả lời rất đơn giản «chúng nóng
lạnh khác nhau mà».
Nhất là tài phân biệt các loại hoa thì cô phục sát đất
luôn! Cô hay được bố mẹ, bạn bè mang hoa đến tặng, anh ngửi chúng và gọi tên
chẳng bao giờ sai. Thậm chí hoa tulip và thược dược chẳng có mùi vị gì mà anh cũng
phân biệt được ..
Anh thì cũng «mê»
cô chẳng kém, mê từ giọng nói, tiếng cười, đặc biệt là cái sở thích «yêu hoa» của cô rất giống anh. Qua các
câu chuyện của cô, thế giới không những trở nên nhiều màu mà nó còn có thêm cả
vị nữa, đó chính là vị ngọt của tình yêu mà anh chưa được biết…
Hai tuần đã trôi qua… Tình yêu là bản năng gốc của con
người không phận biệt ngoại lệ, nó đã đến là không ai có thể né tránh được… Anh
và cô cũng vậy, họ yêu nhau từ lúc nào mà chẳng biết… Gặp nhau từ sáng đến tối
mà họ vẫn thấy «thiếu» nhau kinh
khủng, màn đêm trong đôi mắt anh luôn luôn có chớp giật, nhất là những khi họ
cầm tay, dắt nhau đi chơi…
Tất nhiên nhiệm vụ nào mà chẳng có «sự cố»… Đó là lần anh bỗng nhiên ôm cô
thật chặt, cô muốn kêu lên và đẩy anh ra nhưng nhớ lại lời dặn của bác sĩ, cô
nhanh trí nói nhỏ vào tai anh «Em bị tai
nạn, cơ thể vẫn còn đau lắm, tạm thời mình đừng làm thế anh nhé!» …
Vị bác sĩ đôi khi cũng muốn hỏi cô về cái nhiệm vụ ấy
đã làm được đến đâu, nhưng hàng ngày vẫn được nghe tiếng cười của họ từ hành
lang vọng vào phòng khám, ông lại thôi và chỉ mỉm cười mãn nguyện…
Một lần anh đợi cô ở trước cổng viện, bỗng có một thứ
mùi rất đặc biệt của các loại hoa trộn lẫn nhau… Anh cất tiếng gọi:
– Này! Người bán hoa ơi! Làm ơn lại đây cái nào! …
Bà bán hoa chạy lại :
– Cậu gọi tôi à? không nhìn thấy gì sao mà biết được
nhỉ?”
Anh chỉ mỉm cười:
– Bà làm ơn bán cho cháu mấy bông hoa màu vàng và màu
tím có được không ạ? Cô ấy thích hai màu này lắm …
Cầm lấy bó hoa nhỏ anh đưa lên mũi hít từng hơi thật
dài, cô cũng vừa chạy tới, anh đưa hoa cho cô rồi nói:
– Anh thấy trong sách họ viết, hoa là biểu tượng cho
sự tôn sùng và ngưỡng mộ lẫn nhau, em cầm lấy đi, đây là lần đầu tiên anh tặng
hoa cho một cô gái đấy …
Cô cầm hoa rồi bẽn lẽn dụi đầu vào ngực anh:
– Em cũng thế, lần đầu tiên được một người đàn ông
tặng hoa, em sẽ giữ nó mãi anh nhé!….
Một tháng trôi qua, cô đã bình phục, hình dáng của
anh đã rõ nét chứ không còn «lờ mờ»
như xưa, anh cao lớn, đẹp trai còn hơn cả cô tưởng tượng… Đôi khi cô còn chạnh
lòng «To cao đẹp giai vậy,sau này khỏi
bệnh chắc gì đã đoái hoài đến mình!!»
*****
Và tin vui của anh cũng đã đến trước thời hạn… Bên kia
họ điện về bảo bệnh nhân phải sang gấp để khỏi bỏ lỡ cơ hội «ngàn năm có một». Bệnh của anh là đề tài
nghiên cứu khoa học của rất nhiều người cho nên được miễn phí. Gia đình anh chỉ
cần phải lo chuyện đi lại ăn ở mà thôi… Ngày chia tay, thấy anh có vẻ buồn khi
cùng cha mẹ bước ra khỏi cổng viện… Cô gọi, anh quay lại, họ ôm chặt lấy nhau,
cô thì thào: «Anh hãy vui lên, đừng buồn,
thành công hay thất bại em cũng vẫn sẽ đợi anh về với em», nói rồi cô đặt
lên môi anh một nụ hôn vụng về nhưng nồng cháy… Lần đầu tiên anh được biết «nụ hôn» có sức mạnh ghê gớm như thế nào.
Toàn thân anh như bốc lửa, màn đêm trong mắt anh lại nổi cơn giông tố đầy màu
sắc…
Lại một tuần trôi qua, không có ngôn từ nào có thể
lột tả hết niềm vui không giới hạn của anh khi được tháo băng trên mắt. Trong
cái phòng tối đó, lần đầu tiên trong đời, anh nhìn thấy mọi người và các đồ vật
ở xung quanh mình…
Rồi, tất cả đi ra, chỉ còn anh và bố mẹ ở lại ôm nhau
mà khóc, nước mắt được nhân ba trong một niềm vui đang nức nở…
Vài ngày sau anh đã được tiếp cận với mặt trời. Việc đầu
tiên là anh ra vườn trước cổng bệnh viện để ngắm những bông hoa…
Nếu như mặt trời rực rỡ gấp trăm lần trong tiềm thức, thì những bông hoa còn đẹp hơn gấp nghìn lần so với trí tưởng tượng của anh
hồi ấy….
Và anh nghĩ đến cô, anh không biết cô trông như thế
nào nhưng tấm lòng cô dành cho anh có lẽ còn đẹp hơn gấp vạn lần mặt trời và
hoa…
Anh nhắm mắt lại, trong vườn rất nhiều hoa, nhưng anh
không tìm thấy mùi vị của những bông hoa mà anh đã tặng…
Ngày bay về nước, mẹ nói với anh: «Cha mẹ đã sinh ra con lần thứ nhất trong bóng tối nhưng may mắn thay con lại được người ta tái sinh lại dưới ánh mặt trời, con có biết những người ấy là ai không?»
Anh trả lời không chút ngần
ngừ:
– Đó là bác sĩ trưởng khoa viện mắt Trung
ương…
– Còn ai nữa?
Anh lắc đầu, thì mẹ nói:
– Là người yêu
của con đấy, hơn một tháng chờ đợi phẫu thuật, cô ấy đã đem hết tình yêu, lòng
bao dung của người phụ nữ dành cho con, để cảm giác hạnh phúc không rời con nửa
bước mặc dù đáng nhẽ ra cô ấy đã được ra viện từ lâu.
Bây giờ anh mới hiểu, và càng cảm thấy nhớ cô hơn… Mẹ
lại nói:
– Chuyện con
lành bệnh mọi người đã biết cả rồi. Họ quyết định ra sân bay để đón con đấy,
liệu con có thể dùng trực giác của mình như xưa để tìm ra họ được không?
Anh nói giọng quả quyết:
– Con sẽ làm được
mà, hãy tin ở con đi…
Qua khỏi hàng rào kiểm soát, trước mắt anh là cả một
rừng người, hoa nhiều vô số, họ đang ngóng đợi người thân của mình trở về…
Thấy anh có vẻ hoang mang mất phương hướng, mẹ anh động
viên:
– Con hãy tìm đi!
họ đứng ở hai nơi khác nhau nhưng đều mang theo những dấu hiệu riêng mà con còn
nhớ…
Anh nhắm mắt lại suy nghĩ gì đó rồi nói với mẹ:
– Mẹ lấy cái khăn
và bịt mắt con lại đi !
Mẹ anh làm theo, cả thế giới ngày xưa lại trở về… Anh
đi lang thang giữa dòng người…
Thấy chuyện lạ nhiều người quên cả việc đón thân
nhân, nhìn anh theo dõi… Bỗng anh dừng lại, cởi khăn che mắt rồi quỳ gối trước
một người đàn ông tuổi trung niên giọng ngẹn ngào:
– Chú ơi, con đã
về với chú đây này! Cám ơn chú đã đem lại cho con điều rực rỡ nhất của cuộc
sống con người là ánh sáng mặt trời…
Người đàn ông vội đỡ anh dậy:
– Con vấn giỏi
giang như xưa, chỉ cần chú mặc bộ blu của bệnh viện có mùi thuốc mà hàng ngày
con phải uống là đã nhận ra rồi. Bây giờ thì con hãy đi tìm tình yêu của mình đi,
mau lên!
Anh lại buộc khăn che mắt và đi tiếp vào dòng người,
họ như biết chuyện của anh, tất cả đứng im lặng để cổ vũ …
Cô vội đỡ anh lên, vì cô không muốn anh phải quỳ… Anh
cũng không cởi khăn vì chỉ muốn cho cô biết rằng cô luôn xinh đẹp và cao cả như
xưa, tấm lòng của anh bây giờ dành cho cô vẫn là tấm lòng của thằng mù hồi ấy
và sẽ không bao giờ thay đổi theo thời gian…
Họ ôm hôn nhau trong tiếng vỗ tay của tất cả những ai
hôm đó đã từng có mặt tại sân bay này…
Có một điều khó hiểu đối với nhiều người là tại sao
anh lại tìm ra cô dễ dàng đến như vậy? Chuyện này đối với anh thật đơn giản,
anh đi theo mùi vị đặc biệt của một bó hoa mà cô đang cầm ở trên tay, bó hoa mà
hôm đó anh đã tặng cô ở cổng bệnh viện, nó đã khô lại nhưng hương vị thì vẫn chưa
phai mờ…
No comments:
Post a Comment