Đối thoại trong lớp
Giáo sư: Cậu theo
Thiên Chúa Giáo đúng không?
Sinh viên: Vâng thưa
Giáo sư.
Giáo sư: Thế có
nghĩa là cậu tin vào Chúa?
Sinh viên: Tất nhiên
rồi thưa Giáo sư.
Giáo sư: Thế Chúa
có tốt không?
Sinh viên: Vâng có
chứ.
Giáo sư: Thế Chúa
có đầy quyền năng đúng không?
Sinh viên: Vâng.
Giáo sư: Anh trai
tôi đã qua đời vì ung thư ngay cả khi anh ấy đã cầu xin Chúa chữa lành bệnh. Chúng
ta hầu như ai cũng muốn giúp đỡ những người đang trong cơn ốm đau. Nhưng Chúa
thì không. Thế thì Chúa tốt ở chỗ nào?
(Cậu sinh
viên im lặng)
Giáo sư: Cậu đâu
trả lời được đúng không? Bắt đầu lại nào cậu trẻ. Chúa có tốt không?
Sinh viên: Thưa có.
Giáo sư: Thế quỷ sa
tăng có tốt không?
Sinh viên: Không.
Giáo sư: Thế sa
tăng từ đâu mà ra?
Sinh viên: Từ… Chúa…
Giáo sư: Đúng vậy. Ta
hỏi nhé, thế giới này có cái ác không?
Sinh viên: Có.
Giáo sư: Thế ai tạo
ra cái ác?
(Cậu sinh
viên không trả lời)
Giáo sư: Trên đời
này có bệnh tật? Có sự vô đạo đức? Sự thù oán? Xấu xa? Những thứ kinh khủng đó
luôn đầy rẫy trên thế giới này đúng không?
Sinh viên: Vâng thưa
Giáo sư.
Giáo sư: Vậy thì ai
tạo ra những thứ đó?
(Cậu sinh
viên không lên tiếng)
Giáo sư: Khoa học
nói chúng ta có 5 giác quan để nhìn nhận thế giới xung quanh. Vậy cậu nói thử
xem, cậu có nhìn thấy Chúa bao giờ chưa?
Sinh viên: Chưa thưa
Giáo sư.
Giáo sư: Nói cho
mọi người nghe xem cậu có nghe thấy Chúa bao giờ chưa?
Sinh viên: Chưa thưa
Giáo sư.
Giáo sư: Cậu có bao
giờ chạm vào Chúa, nếm được Chúa, ngửi được Chúa chưa? Cậu có bao giờ có bất cứ
cảm nhận giác quan một cách thực tế về Chúa chưa?
Sinh viên: Chưa, thưa
Giáo sư. Em e là chưa.
Giáo sư: Thế mà cậu
vẫn tin vào Chúa?
Sinh viên: Vâng.
Giáo sư: Xét theo
Nguyên tắc Thực Nghiệm và Chứng Minh, khoa học cho thấy Chúa không tồn tại? Cậu
có gì muốn nói nào?
Sinh viên: Không thưa
Giáo sư. Em chỉ có niềm tin của mình thôi.
Giáo sư: Đúng thế, “
niềm tin”. Đó là một vấn đề lớn của khoa học.
Sinh viên: Thưa Giáo
sư, trên đời này có thứ gọi là Nhiệt đúng không?
Giáo sư: … Đúng.
Sinh viên: Vậy có cái
thứ gọi là Lạnh không?
Giáo sư: Có.
Sinh viên: Không thưa
Giáo sư. Chả có thứ gì gọi là” Lạnh”.
(Cả giảng
đường trở nên yên tĩnh đến lạ thường khi tình thế bắt đầu chuyển biến)
Sinh viên: Chúng ta
có thể có nhiều Nhiệt, thậm chí nhiều Nhiệt hơn, đạt Nhiệt độ cực cao, đạt mức
lửa trắng, hay chỉ có chút ít Nhiệt, hoặc không có một tí Nhiệt nào. Chúng ta
có thể đạt âm 273 độ C, lúc đó là Nhiệt độ âm tuyệt đối, khi mà không có một tí
Nhiệt nào, nhưng chúng ta không thể đi xuống tiếp được. Không có cái thứ gọi là”
Lạnh”. Lạnh chỉ là từ chúng ta dùng để chỉ trạng thái không Nhiệt. Chúng ta
không thể đo độ Lạnh, chỉ có thể đo Nhiệt. Nhiệt là năng lượng. Lạnh không phải
là thứ trái ngược với Nhiệt thưa giáo sư. Lạnh chỉ là” thiếu Nhiệt”.
(Có tiếng
kẹp giấy rơi trên sàn giữa không gian tĩnh lặng)
Sinh viên: Thế còn
Bóng Tối thì sao nào Giáo sư? Có thứ gì gọi là Tối không?
Giáo sư: Có chứ. Không
có Bóng Tối thì làm sao có ban đêm được?
Sinh viên: Giáo sư
lại sai rồi. Tối là trình trạng bị thiếu cái gì đó. Ta có thể có Ánh Sáng yếu, Ánh
Sáng thường, Ánh Sáng mạnh, Ánh chớp. Nhưng nếu không có Ánh Sáng, thì ta sẽ có
thứ gọi là Bóng Tối đúng không?
Giáo sư: Vậy ý cậu
muốn nói là gì thế cậu trẻ?
Sinh viên: Thưa, em
nghĩ là các giả thuyết và tiền đề triết học của Giáo sư là có thiếu sót.
Giáo sư: Thiếu sót?
Cậu nói rõ hơn xem?
Sinh viên: Thưa Giáo
sư, chúng ta đang học về thuyết Nhị Nguyên, hay còn gọi là thuyết hai mặt. Ta
tranh luận rằng có sự sống và có cái chết, rằng có vị Chúa tốt và vị Chúa xấu. Nhưng
thế tức là chúng ta đang xem Chúa là một cái gì đó hữu hạn, một cái gì mà đó mà
chúng ta có thể đo đạt được. Thưa giáo sư, Khoa học còn không thể giải thích
được Ý Nghĩ là gì. Ý Nghĩ là thông tin mà bản chất là điện và từ trường diễn ra
trong não, đồng thời cũng là thứ mà chúng ta không thể nhìn thấy được hay hiểu
và định nghĩa một cách chính xác được. Tương tự, nếu ta xem Cái Chết là trái
ngược của Sự Sống tức là ta đã bỏ qua một thực tế rằng Cái Chết không thể tồn
tại dưới dạng một cái gì đó. Cái Chết không phải là thứ trái ngược với Sự Sống,
mà chỉ là” thiếu Sự Sống”.
Do đó, có thể nói những cái ác,
cái xấu xa trên thế giới này không hẳn là tồn tại. Đó chỉ là do con người đang
thiếu vắng tình thương của một Đấng Tối Cao mà thôi.
Bây giờ em xin hỏi, Giáo sư dạy
rằng con người chúng ta tiến hóa từ vượn đúng không?
Giáo sư: Theo quá
trình tiến hóa tự nhiên thì đúng, tôi có dạy thế.
Sinh viên: Thế Giáo
sư đã nhìn thấy tận mắt quá trình này chưa?
(Vị giáo
sư lắc đầu nhẹ kèm với một nụ cười)
Sinh viên: Không một
ai từng thấy quá trình tiến hóa diễn ra, thậm chí còn không thể chứng minh được
quá trình này còn đang tiếp diễn trong hiện tại. Thế ra Giáo sư không dạy theo
ý kiến của mình à? Thế Giáo sư không phải một nhà khoa học, mà chỉ là một kẻ
phao tin trên giảng đường?
(Xung
quanh bắt đầu ồn ào)
Sinh viên: Cho tôi
hỏi, trong phòng này có ai từng thấy được não của Giáo sư?
(Cả giảng
đường phá lên cười)
Sinh viên: Có ai nghe
được não của Giáo sư chưa? Có ai sờ được, cảm nhận được hay ngửi được nó chưa? Xem
ra là chả có ai. Vậy, theo Nguyên tắc Thực Nghiệm và Chứng Minh, khoa học có
thể nói rằng Giáo sư không có não. Em không có ý xúc phạm, nhưng xin hỏi bây
giờ thì làm sao chúng em có thể tin vào những bài giảng của Giáo Sư nữa?
(Mọi người
im lặng. Vị giáo sư nhìn thằng vào cậu sinh viên với một vẻ mặt khó ai hiểu
được)
Giáo sư: Chắc có lẽ
là cậu phải nghe tôi vì cậu tin vào lời tôi thôi.
Sinh viên: Đấy thưa
Giáo sư… Chính xác! Mối liên kết giữa Con Người và chúa chính là niềm tin đấy. Và
chính nhờ niềm tin mà tất cả vạn vật trong vũ trụ này đều có thể tồn tại và chuyển
động.
Cậu sinh viên đó là Albert Einstein
No comments:
Post a Comment