Những câu chuyện ý nghĩa

Những câu chuyện ý nghĩa
Những câu chuyện ý nghĩa

Monday, July 20, 2020

Bỏ quên


Bỏ quên  
Nguyễn Liệu


Nghe tiếng điện thoại reng, Bích Lan bực mình cho là quảng cáo, nhưng vẫn dở phone lên gắt gỏng :

Alo ! Cái gì mà gọi hoài vậy?

Dạ, cho chúng tôi gặp ông Lợi, chúng tôi gọi hai ngày nay không ai bắt máy.

Ông Lợi không có nhà.

Chúng tôi rất cần gặp ông Lợi

Ông Lợi đi làm hai giờ chiều mới về, có gì nói với tôi được không, tôi là người nhà ông Lợi,

Xin bà làm ơn nói với ông Lợi đến nhà dưỡng lão CampBell đưa ông cụ về nhà vì dịch corona nhà dưỡng lão được lệnh phải đóng cửa.

Lan hoảng hốt nghĩ cái hoạ sắp tấp vào nhà, liền xuống giọng năn nỉ :

Thưa bà, xin bà có cách gì tạm để ông già trên đó không, tốn mấy chúng tôi cũng xin chịu, nhờ bà làm ơn giúp cho chúng tôi, chúng tôi sẽ hậu tạ riêng bà.

Không được cô, tôi là nhân viên đâu có quyền hành gì, 19 người già trong viện xét nghiệm có 4 người dương tính, bị nhiễm virus, hiện cho nằm bịnh viện, số còn lại kết quả âm nên cấp tốc trả về nhà cách ly 14 ngày.

Đó là lệnh của ban phòng chống dịch. Hiện người ta về nhà hết, trừ ông cụ, bởi vậy cô phải báo cho ông Lợi biết, cấp tốc đến đưa ông cụ về. Thôi, cảm ơn cô.

Bỏ điện thoại xuống Lan sững sờ : Làm sao bây giờ?

Lợi có một bà chị và một đứa em. Gọi phone bà chị, nhờ bà chị nhận ông già về tạm mấy ngày dịch hoành hành rồi sẽ tính sau :

Chị nên đưa cha về một thời gian ngắn rồi sẽ tính, chị lo cho cha, bọn em chịu tất cả phí tổn cho chị

Không được, nhà tui có một phòng, lớn nhỏ năm người ở, đưa cha về ở chỗ nào. Nhưng mà cậu mợ nghĩ sao, ba năm nay ổng đã ở yên rồi, thì để ổng ở tiếp cho hết đời, đem về làm gì ?

Bây giờ người ta không cho ở nữa, tất cả viện dưỡng lão đều bị đóng cửa. Thôi để em thuyết phục chú út thử.

Chú út viện lý do hai vợ chồng chú cả ngày đi làm vì làm y tá ở bịnh viện nên dù mọi người đều phải ở nhà, hãng xưởng đều đóng cửa, nhưng hai vợ chồng chú không được ở nhà, thì làm sao có thì giờ chăm sóc ông già.

Trước lý do đó chị không thể năn nỉ câu thứ hai. Không còn cách gì nữa, năn nỉ ai cũng không được, chị liền nghĩ đến cách cuối cùng là im lặng xem như không được tin tức gì hết, và có thể cảnh sát xem như ông già không có thân nhân, và họ sẽ giải quyết theo hướng đó, hướng không có thân nhân.

Chị mỉm cười khen mình người sáng ý, thông minh. Chị biết rất rõ anh bạn của chồng chị, cách nay ba năm, có bà mẹ già ở Pháp sang thăm, bà bị bịnh, anh gấp rút đưa vào bịnh viện, độ vài tuần sau bà cụ qua đời. Bịnh viện liên lạc thân nhân mới hay là số phone giả, địa chỉ giả.

Chiều hôm đó Lợi về hơi sớm. Đường vắng quá, một vài người lớn tuổi đi bộ có vẻ ké né trên lề đường, đeo khẩu trang, ra dáng thận trọng nghiêm nghị khác những ngày thường.

Quang cảnh khác hẳn, hơi rờn rợn, hình như ma quái núp trong cỏ cây, nơi nào đâu xa lạ hoang vu, chứ không phải nơi anh thường đi ngày hai bận cắt cỏ cho một trường học gần nhà.

Anh vừa bước vào nhà, nghe điện thoại reng, trong phòng bên cạnh chị chạy ra nhưng không kịp.

Alo ! dạ..dạ .. dạ vâng …dạ... dạ tôi đến ngay.

Vừa đặt điện thoại xuống, anh nói ngay :

Bọn nó đuổi ông già về, bây giờ anh phải đi đón về.

Chị cố bình tĩnh, tuy giọng hơi run run :

Thì anh ăn cơm rồi sẽ tính sau.

Tính toán cái quái gì, nó bảo trước đây hai ngày họ về hết rồi, nếu chiều nay không ai đón về, nó báo cho cảnh sát biết và xem như xong nhiệm vụ.

Hay là anh để cho cảnh sát nó giải quyết xem sao.

Làm thế cha anh sẽ chết lạnh dọc đường cái trong đêm nay.

Bực mình anh vẫn giữ nguyên bộ quần áo cắt cỏ ra xe. Anh nghĩ cũng tại anh, năm đó ông già không chịu đi Mỹ lấy lý do già rồi đi làm gì, tiếng Anh không nói được không biết lái xe, hơn nữa, mẹ anh mới mất chưa giáp năm, bỏ đi thấy tội nghiệp quá.

Nhưng anh đã bảo cha anh nên đi, tuổi già ở Mỹ có đủ thuốc men, có bác sĩ giỏi, có binh viện tốt, nhất là tránh được cái nạn dùng thuốc giả, thuốc độc của Tàu.

Bà chị cả của anh, người em trai út và nhất là vợ anh, liên tục lén anh, viết thơ về khuyên ông già nên ở lại Việt Nam lo mồ mả cho mẹ mới mất, rồi sẽ gửi tiền, gửi thuốc Tây về cho ông.

Bởi vậy ông quyết định xoá bỏ hồ sơ H.O. Khi được tin xoá bỏ hồ sơ, anh phải cấp tốc về quê khuyên bảo ép buộc ông làm lại hồ sơ. Thế mà phải chờ đến trên mười năm, hổ sơ mới được tái xét, mới được ra đi.

Freeway 17 vắng quá, anh chạy hơi quá tốc độ nên chưa đến một giờ đã ra exit Campbell.

Theo con đường nhỏ đi sâu vào rừng rậm. Tuy chưa đến 4 giờ chiểu nhưng như sắp tối, vắng một cách kinh hoàng.

Anh nghĩ làm nhà dưỡng lão ở nơi này có khác gì một nhà tù nhốt mấy ông già gần đất xa trời.

Đậu xe phía trước, anh chạy vòng vào sân sau, không có một bóng người nào, phía trong hành lang xa, một ông già nhỏ thó ngồi bất động trên cái ghế dài bên cái xách tay bằng vải .

Trời ơi ! cha tôi đây Trời ! Anh nhào tới ôm cha anh, ông già mỉm cười, nước mắt dầm dề :

Thấy con cha mừng quá. Hai hôm nay cha ở đây một mình. Nếu tối nay con không đến, cha mò lần ra đường cái. Trời còn thương cha.

Cha ngồi đây lâu chưa ?

Hồi sáng giờ. Bà y tá bảo cha dọn đồ ra ngồi chờ người nhà lên, họ đóng cửa.


Lợi xách túi vải nói :

Con cõng cha ra xe, đường đi nhiều rễ cây dễ bị vấp ngã.

Ông giả lẩm nhẩm :

Cha ở đây đúng ba năm 4 tháng 18 ngày.

Lợi mừng thầm, ông già mình tuy ốm yếu nhưng trí óc còn khá sáng suốt mới nhớ được số ngày tháng năm ở khu rừng này.

Bọn con đều khoẻ mạnh hết chứ ?

Dạ, vì bịnh dịch đang lan tràn nên ai ở nhà nấy không dám ra đường, nên mình con đi đón cha..

Hai đứa cháu nội của cha lớn lắm hả, có đứa nào có vợ chưa ?

Chưa cha, bọn nó còn nhỏ, còn đi học mà.

Lợi lái xe chạy chậm vì đoạn đường xấu, sợ xe xóc làm mệt cha già. Nghe tiếng thở đều đều ông già ngoẻo đầu qua một bên thiu thiu ngủ.

Lợi định tạm để cha già ở cách ly tại garage xe và anh định nghỉ cắt cỏ ít nhất 2 tuần để chăm sóc cha.

Anh nguyện lần này chính anh, chinh bàn tay anh, sẽ làm mọi thứ, từ nấu ăn, giặt dũ đến tắm rửa, đổ bô, lau cầu, không để ai nhúng vào, nhất là vợ anh.

Nhắc đến vợ, anh lo lắng rồi đây anh phải cố gắng chịu đựng, cố gắng nhịn nhục tối đa, để tránh những cuộc đổ vỡ cãi vã to tiếng. Nhất là không để cho ông già nghe được những lời cãi vã.

Anh chắc chắn phải làm được vì ông già sống ở garage biệt lập.

Bữa cơm tối hôm đó tuy rất đói nhưng anh ăn không ngon vì hình ảnh cha anh khi chiều làm anh rất xúc động, anh cảm thấy tội lỗi, một ông già gầy ốm một mình ngồi cheo leo ở bìa rừng vắng vẻ tiêu điều, vào một buổi chiều sắp tắt.

Tại sao một ông già phải bị đày đoạ như thế. Mâm ăn có 4 người, hai con anh ngồi một bên, vợ anh với anh một bên.

Hai đứa nhỏ và vợ anh mỗi người chăm chú vào chiếc Iphone, không để ý gì đến việc ăn uống.

Bỗng chị hỏi :

Cha ăn uống gỉ chưa ?

Cha mệt đang ngủ ngoài garage, anh đang nấu cháo cho cha

Chắc anh gặp cha đang lang thang ngoài đường cái chứ gì?

Anh giả vờ không hiểu câu nói móc của chị, vì khi ra xe đi đón ông già, anh bảo nếu không lên đêm nay, ông già có thể chết lạnh trên đường cái.

Anh bình thản trả lời :

Không, ông già ngồi cheo leo một mình ở hè nhà dưỡng lão.

Hai đứa nhỏ thôi ăn đứng dậy, mỗi đứa rót một ly nước, lên lầu

Chị cũng thôi ăn, đứng dậy, anh liền bảo :

Em ngồi lại anh có vài điều muốn bàn với em.

Chị ngồi xuống nhìn thẳng vào anh.

Anh đem cha vể đây ở tạm một thời gian, có thể nửa năm, một năm để ổng ổn định sức khoẻ, anh sẽ dẫn ổng về lại Việt Nam ở với bà cô ruột anh cũng đang sống một mình với đứa cháu trong họ.

Anh sẽ làm hết mọi việc từ đi chợ, nấu ăn, rửa chén, dọn dẹp trong nhà, lau chùi cầu tiêu nhà cửa, v..v..anh chỉ tha thiết xin em một điều... một điều... là cố gắng vui vẻ với ông già trong lúc ổng còn ở nhà này với chúng ta.

Nghĩa là em sẽ không làm gì hết, cố nhiên việc chăm sóc ông già là việc của anh, nếu em… thấy không thể được thì cũng nên cho anh biết.

Không khí nặng nề im lặng. Chị đứng dậy, chậm chậm đi lên lầu. Khi chị đi rồi anh bực mình tại sao lại đặt vấn đề với chị một cách thẳng thừng thô bạo như vậy, vô tình đẩy chị vào thế chống đối, anh cảm thấy mình kém cỏi quá, làm vấn đề đáng lẽ đơn giản, hoá ra khó khăn phức tạp hơn.

Nhà anh có 4 phòng, trên lầu 3 phòng ngủ, 2 phòng tắm. Hai con hai phòng anh chị một phòng.

Tầng trệt 1 phòng ngủ 1 phòng tắm. Khi ông già chưa đến nhà dưỡng lão ông ở phòng dưới này. Để ông nằm một mình ở garage anh không yên tâm, đêm hôm có việc gì ông kêu không ai nghe, anh đặt một giường nhỏ để nằm cạnh ông già.

Lấy lý do vì dịch corona, cách ly xã hội, nên anh yên tâm để ông già ở Garage cho đến khi hết dịch.

Cũng với lý do đó anh giải thích cho ông biết vợ và hai con anh chưa dám ra garage là vì vậy...

Thật sự ông già hiểu hết sự việc, nhất là suốt hơn ba năm nay, ba chục người bị «lưu đày» (chữ của các cụ ở nhà dưỡng lão Campbell ) ở chung với nhau. Hầu như họ chung một tâm trạng bị con tống họ ra khỏi nhà không phải vì tốn kém, vì người nào cũng có tiền già, tiền chánh phủ cấp cho tạm đủ sống, mà vì người càng già càng làm cuộc sống của chúng mất tươi trẻ, mất hạnh phúc, và cũng chính người già bị gán cho là cái ổ vi trùng, ổ bịnh tật.

Người già đồng nghĩa với dơ dáy. v..v... Tất cả họ, những người Việt nam ở trại Campbell, đều là cựu sĩ quan miền Nam Việt Nam sau ngày mất nước tháng Tư năm 1975, trung bình mỗi người chịu gần 10 năm tù cộng sản.


Vì cùng chung một tâm trạng, một ngôn ngữ họ thông cảm với nhau họ không quá chán nản quá cô đơn như ở các nhà dưỡng lão khác nói tiếng Anh là chính, nên người nào không nói được, chịu rất nhièu thiệt thòi, có khi bị đánh đập vì bị xem như bất tuân các mệnh lệnh của y tá y công.

Vì chia xẽ vì thông cảm vì cùng cảnh ngộ họ tránh được những cãi vã, những xô xát với nhau, nhưng họ mỗi ngày mỗi chuốc thêm những oái oăm, những nỗi buồn vì bất hạnh với gia đình, với con cháu.

Mỗi ngày họ phết thêm vào bức tranh tập thể đó, một nét buồn thảm ảm đạm. Thế cho nên họ thiếu hẳn niềm vui, người nào cũng mang một bộ mặt âu sầu buồn thảm.

Thậm chí có người than rằng ở tù tuy mất tự do, tuy nhục nhã, nhưng ít nhất một tháng, hoặc 6 tháng, có gia đình đến thăm nuôi, và gia đình còn thương xót, còn tôn trọng, còn kính nể người đang ở tù, và còn hi vọng người tù còn có ngày về để cùng xây dựng lại cuộc sống tạo lại hạnh phúc.

Trái lại vào trại dưỡng lão không mất tự do, nhưng gần như không cần tự do nữa, như bước vào giai đoạn cuối cuộc đời .

Họ thật sự bị bỏ quên. Có người suốt năm không có người đến thăm.

Ông cho biết khi vào trại, tổng số là 30 người và gần 4 năm sau chỉ còn 19 người. Mười một người lìa trần vì buồn bã quá, vì chán nản đến cùng cực, vì tủi thân, vì bị bỏ quên, chứ không phải vì những bịnh nan y.

Có những người không chịu uống thuốc, có người phản đối đi bịnh viện.

Từ ngày đưa cha về nhà anh thay thế vợ làm mọi việc trong nhà, anh mới biết rằng tuy công việc nhẹ, nhưng bực mình quá.

Quần quật từ sáng đến tối, không hết việc. Anh dọn cho cha anh và chính anh ăn ngoài garage, sợ cha buồn anh giải thích vì trong thời kỳ cách ly nên phải như thế. Vợ con anh ăn trong nhà.

Tuy ông hiểu điều giải thích của anh là đúng trong thời kỳ cách ly này, nhưng ông vẫn buồn buồn tủi thân. Ông mỉm cười tự thấy mình càng già càng khó tính, càng cô đơn càng khó tính.

Ông nghĩ đáng lẽ ở tuổi mình tuổi gần 80 phải dễ dãi, phải cởi mở, sao cũng xong cũng tốt. Ông nhớ lại cái đề tài này, trong nhà dưỡng lão, thường đem ra bàn luận với nhau trong nhóm anh em, và lúc nào ông cũng ở phe chỉ trích những người khó tính, và quả quyết vì tính xấu đó, mà con cháu nó không muốn sống gần với mấy người già, dù đó là ông bà nội ngoại.

Mấy người bạn của ông không đồng ý và cho rằng vì hai nền văn hoá Đông phương Tây phương đối lập nhau, nên mới có những bi kịch như vậy.

Rồi họ dẫn chứng ở Việt Nam chẳng hạn (trừ dưới thời cộng sản) đứa bé lên ba đã được cha mẹ dạy dỗ lễ độ chào hỏi, trong khi ở Mỹ trẻ con lên đại học chưa có thói quen chào hỏi.

Vấn đề này với ông, chưa ngã ngũ, chưa tìm ra câu giải đáp thoả mãn.

Từ ngày ra khỏi nhà dưỡng lão Campbell, ông sống một mình ở garage ông hay nghĩ đến người vợ quá cố của ông. Nếu bà còn sống, thì có lẽ đời ông không như thế này, không có chuyện ở nhà «lưu đày Campbell».

Càng nhớ đến bà, ông càng thấy ở bà có phẩm cách cao quí, một người vợ tuyệt vời, một người đàn bà suốt đời chỉ biết hi sinh cho chồng cho con, một người kính trọng cha mẹ ông hơn cả ông kính trọng.

Có hôm trong giấc chiêm bao ông thấy bà ngồi cạnh giường ông, ông mừng quá ngồi dậy thì bà lặng lẽ đứng dậy ra đi im lặng không nói một lời.

Rồi những đêm tiếp theo, ông mong được gặp bà nhưng không thấy. Ông tính sẽ nói với anh lập bàn thờ thờ mẹ để đêm đêm có chỗ ông thắp cây nhang, tội nghiệp. Nhưng ý nghĩ này bị dập tắt ngay, vì ông, và bạn bè ông đều biết, có bao giờ bọn chúng chấp nhận bàn thờ.

Anh vui vẻ hỏi cha :

Hôm nay con đi chợ, cha muốn mua thứ gì, muốn ăn uống gì, con mua cho cha.

Không, không, khỏi mua gì con, cha ăn gì cũng được, nhà có gì ăn nấy.

Anh vừa ra xe, thì chị và hai đứa nhỏ đến cửa trong nhà xuống garage, chị nói lớn trong nước mắt :

Hai cháu và con chào cha. Nhờ cha nói với ổng có cái thư để trong tủ lạnh. Ổng không cần vợ, không cần con, nên bọn con ra đi. Nói xong chị và hai đứa nhỏ lui vào nhà. Ông bối rối không kịp nói gì. Mệt quá ông nằm đừ lên giường cảm thấy khó thở. Ông mê man vào giấc ngủ hồi nào không biết.

Anh đặt mâm cơm lên bàn mới hay cha anh đang ngủ. Anh ngạc nhiên sao giờ này cha anh còn ngủ:

Cha, cha, dậy ăn cơm rồi hãy ngủ cha.

Ông già ngồi dậy bần thần không biết ở đâu. Anh nói lớn :

Hình như cha bị cảm phải không.

Không, hơi mệt thôi, không sao đâu.

Ông ngồi dậy cố nuốt miếng cơm, nước mắt dầm dề :

Vợ con với hai đứa nhỏ bỏ nhà đi rồi

Cha nói cái gì vậy cha ?

Ông lặp lại :

Vợ con bỏ nhà đi rồi. Nó có ra chào cha và dặn cho con biết có thư trong tủ lạnh.

Anh vội vàng chạy vào nhà. Thư viết : «Ông xem mẹ con tui không ra gì nên chúng tôi phải ra đi». Viết vội vã chữ nguệch ngoạc, chỉ một câu thôi, không ký tên không đề ngày.

Tức qúa anh xé nát tờ thư, ngồi thừ xuống ghế nước mắt tuôn chảy, anh khóc. Anh ngồi như thế đến 1 giờ sáng, giật mình nghĩ đến ông già, anh vội bước ra garage cố điềm tĩnh dấu cha anh.

Cha anh nằm im lặng hình như chưa ngủ, vì ông già cựa mình và thỉnh thoảng ho. Anh nghĩ phải cố gắng bình thản trước cha anh. Mong hết cơn dịch anh sẽ đưa cha anh về Việt nam rồi anh sẽ đi tìm vợ con anh. Nhất định không để đổ vỡ gia đình. Anh nghĩ, lỗi do mình vì bất tài một phần và thiếu khéo léo tế nhị trong việc xử thế cho nên mới ra nông nỗi này.

Nguyễn Liệu

San Jose ngày 15 tháng 4 năm 2020

Ngày cao điểm của trận dịch corona

Monday, July 6, 2020

Thế giới khác bên trong một giọt nước (Phần 2)


Thế giới khác bên trong một giọt nước (Phần 2):
Nước là tấm kính phản chiếu tâm chúng ta

Một mẩu giấy ghi hai từ «yêu thương» và «cảm ơn» được dán lên khay đựng nước đã tạo nên tinh thể này. (Ảnh: Tiến sĩ Masuru Emoto)
Tiến sĩ Masaru Emoto, chủ tịch Viện Hado Quốc tế (IHM) và là tác giả cuốn sách «Thông điệp của Nước», đã tiến hành các thí nghiệm qua đó kết luận rằng các nhân tố như sự ô nhiễm, âm nhạc, và suy nghĩ của chúng ta có thể tác động đến hình dạng của tinh thể nước.
Các thí nghiệm của ông đã làm dấy lên các phản ứng hứng thú từ độc giả. Trong cuộc phỏng vấn dưới đây, nhà vật lý, tiến sĩ Trình Lạc Già thảo luận về ý nghĩa của các thí nghiệm này.
Trái: Tinh thể nước máy. Phải: Tinh thể nước sau khi 500 người phát thiện niệm đến một chai nước máy. (Ảnh: Tiến sĩ Masaru Emoto)
Cuộc phỏng vấn với Tiến sĩ Trình Lạc Già
Phóng viên: «Theo quan điểm của ông, điểm đặc thù nhất trong các thí nghiệm tinh thể nước của Tiến sĩ Emoto là gì?»
Tiến sĩ Trình: «Thí nghiệm này khá đơn giản. Nó cho thấy các kiểu kết tinh khác nhau của nước trong các hoàn cảnh khác nhau. Hiếm khi có một thí nghiệm ngắn gọn, trực quan, dễ hiểu, đồng thời mang đến một thành quả to lớn như vậy.»
Thí nghiệm này đụng đến một chủ đề cực kỳ to lớn và quan trọng, ấy là cách thức tâm trí con người tác động đến vật chất. Chưa có nhiều thí nghiệm được tiến hành trong lĩnh vực này. Mối quan hệ giữa vật chất và tinh thần là một chủ đề đã được tranh luận trong một thời gian dài. Thật ý nghĩa khi có thể khám phá mối liên hệ giữa hai nhân tố nhờ vào một thí nghiệm đơn giản như vậy.
Hơn nữa, các bức ảnh gốc của thí nghiệm đã được phóng to lên 200 đến 500 lần. Các quan sát này trên thực tế đã đạt đến mức vi mô, tức là, chúng ta đang quan sát các lớp vật chất ở mức vi mô chứ không chỉ là một điểm (một phân tử, nguyên tử đơn lẻ). Đây là điều rất hiếm thấy trong giới khoa học. Tôi tin rằng việc quan sát toàn bộ thể hiện của vật chất thuộc một tầng vi mô nhất định (vd: tất cả các phân tử, tất cả các nguyên tử, tất cả các electron,…) sẽ mang đến cho chúng ta một thế giới mới.
Tôi nghĩ, trên cả hai phương diện chủ đề và phương pháp nghiên cứu, thí nghiệm này là một sự khởi đầu mới trong khoa học.
Phóng viên: «Kết quả của các thí nghiệm tinh thể nước đã được xuất bản chi tiết trong cuốn sách «Thông điệp của nước». Phần nào trong cuốn sách làm ông ấn tượng nhất.»
Tiến sĩ Trình: «Bức ảnh đầu tiên trong quyển sách là một viên băng, nước trong trạng thái đông lạnh, sắp sửa tan chảy thành nước nhưng chưa biến hẳn thành nước. Nó biểu thị một bức họa hoàn chỉnh ký tự Thủy trong Hán tự! Tổ tiên người Trung Quốc có lẽ đã có khả năng nhìn xuống tầng vi mô của vật chất. Bức ảnh này cho tôi một hiểu biết mới về hệ thống chữ Hán tượng hình.»
Khi một viên băng tan chảy, hình dạng tinh thể của nó trông rất giống chữ «thủy» (shui) trong tiếng Hán. (Ảnh: Tiến sĩ Masaru Emoto)
Khi hai từ «Tình thương» và «Cảm ơn» được đọc hướng vào những mẫu nước, các tinh thể tạo nên một hình dạng tuyệt đẹp. Khi mẫu nước được tiếp xúc với các từ ngữ mang tính chất tiêu cực, các tinh thể sẽ tạo nên hình dạng hỗn loạn và vô trật tự. Các kết quả tương phản là rất đáng kinh ngạc và phản ánh trực tiếp ảnh hưởng của tâm trí con người lên vật chất.
Hình dạng tinh thể nước tương ứng với các nhãn hiệu khác nhau được gắn lên bình chứa. (Ảnh: Image Shack)
Chúng ta thường nghĩ rằng tâm trí và linh hồn con người tồn tại dưới dạng thức trừu tượng. Chúng thuộc về một phân loại khác với vật chất, nhưng thí nghiệm này đã hé lộ một mối liên hệ chặt chẽ giữa tinh thần và vật chất.
Hơn nữa, chúng ta cũng có thể thấy rằng ý nghĩ tốt sẽ có tác động tích cực lên vật chất, và các ý nghĩ xấu khiến vật chất cũng trở nên xấu. Khi bạn nói từ «đẹp đẽ» với nước, tinh thể của nó trở nên đẹp. Khi bạn nói từ «bẩn» với nó, tinh thể nước thực sự trở nên vô cùng bẩn thỉu.
Nhìn vào những bức ảnh này, một bà mẹ có lẽ sẽ hiểu rằng sự khích lệ và lời khen sẽ khiến con cái trở nên thông minh và đẹp đẽ hơn. Một môi trường gia đình hòa thuận cũng sẽ góp phần giúp làm các cây trồng trong nhà trở nên khỏe mạnh và đẹp đẽ hơn. Bài học mà công chúng có thể rút ra từ thí nghiệm này không nên bị đánh thấp.
Phóng viên: «Thí nghiệm này cũng phân tích cách thức ngôn ngữ, hình ảnh, và âm thanh, tác động đến nước. Ông có nhận xét gì về các kết quả thu được?»
Tiến sĩ Trình: «Rất thú vị, Khi tiếp xúc với từ «Trí tuệ», viết bằng tiếng Nhật, tiếng Anh, và tiếng Đức, nước hình thành một tinh thể có hình dạng giống nhau. Tiếp xúc với từ «Vũ trụ», viết bằng tiếng Nhật, tiếng Anh, và tiếng Hy Lạp, nước cũng có biểu hiện tương tự. Kết quả cũng như vậy với từ «Tình thương» và «Cảm ơn».»
Trái: Tinh thể nước khi tiếp xúc với từ «Trí tuệ» bằng tiếng Nhật. Giữa: Tinh thể nước khi tiếp xúc với từ «Trí tuệ» bằng tiếng Anh. Phải: Tinh thể nước khi tiếp xúc với từ «Trí tuệ» bằng tiếng Đức. (Ảnh: bibliotecapleyades.net)
Trái: Tinh thể nước khi tiếp xúc với từ «Vũ trụ» bằng tiếng Nhật. Giữa: Tinh thể nước khi tiếp xúc với từ  «Vũ trụ» bằng tiếng Anh. Phải: Tinh thể nước khi tiếp xúc với từ «Vũ trụ» bằng tiếng Hy Lạp. (Ảnh: bibliotecapleyades.net)
Trái: Tinh thể nước khi tiếp xúc với từ «Tình thương, cảm ơn» bằng tiếng Nhật. Giữa: Tinh thể nước khi tiếp xúc với từ «Tình thương, cảm ơn» bằng tiếng Anh. Phải: Tinh thể nước khi tiếp xúc với từ «Tình thương, cảm ơn» bằng tiếng Đức. (Ảnh: bibliotecapleyades.net)
Điều này cho thấy không phải một từ riêng lẻ, ngôn ngữ sử dụng, hay các rung động của âm thanh là nguyên nhân đã tạo nên cấu trúc tinh thể như vậy, mà là các quá trình suy nghĩ bên trong hay ý nghĩa biểu thị bởi ngôn ngữ, đã tác động đến nước. Ý nghĩa giống nhau hay thông tin giống nhau sẽ tạo nên hiệu ứng giống nhau, cho dù nó được diễn tả bằng các ngôn ngữ khác nhau.
Trong trường hợp của nước, nếu chúng ta suy luận thêm một bước nữa, rằng mỗi từ/ ý nghĩ sẽ sản sinh ra một hình dạng khác nhau, vậy chúng ta có thể rút ra kết luận gì? Chỉ có một kết luận mang tính logic duy nhất là: ý nghĩa của một từ sẽ tạo ra một hình dạng! Nói cách khác, ý nghĩ có hình dạng! Vậy chẳng phải tinh thần và vật chất là cùng một thứ?
Ý nghĩa của một từ sẽ tạo ra một hình dạng! Nói cách khác, ý nghĩ có hình dạng! Vậy chẳng phải tinh thần và vật chất là cùng một thứ?
Nước cũng rất nhạy cảm với các hình ảnh. Sau khi «nhìn» một bức tranh hoa sen, tinh thể nước sẽ tỏa rộng ra không ngừng, như một bông hóa sen nở lớn không ngừng. Sau khi «nhìn» một bức tranh cây thông, nước sẽ thay đổi màu sắc định kỳ trong quá trình kết tinh, cũng giống như một cái cây thay đổi trong quá trình hô hấp.
Trái: Tinh thể nước sau khi nhìn một bức tranh hoa sen. (Masaru Emoto) Phải: Ảnh bông hoa sen bằng pha lê (Ảnh: krystalkastle.com)
Thú vị hơn nữa, khi nước «nhìn thấy» một bức ảnh Mặt trời hay khi nhìn thấy từ «Mặt trời», hai tinh thể tạo thành cũng có hình dạng giống nhau. Điều này cho thấy một bức ảnh cũng sở hữu một loại khả năng nhận thức, một loại thông tin. Giống với từ ngữ, hình ảnh thể hiện một loại ý nghĩ, nhưng được diễn tả theo cách thức khác nhau. Mỗi loại hình dạng khác nhau biểu thị một loại linh hồn khác nhau. Một câu ngạn ngữ thời xưa có nói «Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu» – hình dạng giống nhau thì linh hồn giống nhau. Đây là một lý do tại sao một bức tranh có thể thể hiện suy nghĩ và cảm xúc của tác giả, đồng thời cũng khơi gợi những suy nghĩ và cảm xúc tương tự trong lòng người xem.
Khả năng nghe nhạc của nước còn ấn tượng hơn nữa. Sau khi «nghe» một bản nhạc hòa tấu của Bach, hình dạng một tinh thể nước sẽ trông rất có tổ chức và rõ ràng. Hình dạng của tinh thể nước sẽ trông trong sáng và sống động sau khi nước «nghe» bản nhạc giao hưởng Đồng quê của Beethoven.
Sau khi nghe một giai điệu của trẻ con, nước sẽ trở nên trong sáng và tinh khiết. Sau khi nghe một bản nhạc có tựa đề Forest in the Dim Light of Night (tạm dịch: Khu rừng dạ quang mờ ảo), tinh thể nước dường như được bao bọc trong một chùm ánh sáng lờ mờ của màn đêm. Tính chất lờ mờ phản ánh trong tinh thể này không phải là do thiếu ánh sáng, mà là do âm thanh. Những kết quả này cho thấy âm thanh và hình dạng của một vật thể là có tương quan với nhau. Điều này thật sự đã mở ra một thế giới hoàn toàn mới.
Sự tương quan giữa âm thanh và hình dạng là một khái niệm mới rất quan trọng. Lấy ví dụ, một thiết bị chơi nhạc tốt phải có một hình dạng tốt. Vào thời cổ đại, khi đúc chuông, chỉ cần liếc qua hình dáng của chuông khi nó được mang ra khỏi khuôn đúc, một người thợ có kinh nghiệm sẽ biết chất lượng của âm thanh phát ra. Ảnh hưởng của âm thanh lên hình dạng tinh thể nước trong thí nghiệm này là vô cùng sinh động.
Phóng viên: «Lúc ban đầu hầu hết mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên khi họ nhìn thấy những tinh thể nước tuyệt đẹp. Họ không kỳ vọng nước lại có nhiều hàm nghĩa đến vậy.»
Tiến sĩ Trình: «Thực ra, trong truyền thống Trung Hoa, con người đã có một sự hiểu biết rất sâu sắc về nước. Lấy ví dụ, để sắc thuốc người ta phải chọn loại nước kỹ càng. Để bào chế Ải Cước (một loại thuốc cổ truyền), cần phải dùng đến thứ nước từ Giếng Ải ở làng Ải thuộc tỉnh Sơn Đông.»
Nước dùng để pha trà cũng phải được lựa chọn cẩn thận. Một số loại trà cần đến loại nước suối đặc biệt, một số phải được pha bằng nước sương từ bông hoa sen, một số phải được pha bằng tuyết đọng trên bông hoa mai, và thậm chí có một số loại trà phải lấy nước từ một khúc sông nhất định của một con sông nhất định.
Trà đạo (Ảnh: Thinkstock)
Tất cả điều này không chỉ minh chứng rằng người Trung Hoa cổ đại có học thức; chúng cũng thể hiện kiến thức uyên thâm của họ về bản chất của nước. Tôi từng nghe kể một câu chuyện như sau: Ở vùng nông thôn Trung Quốc, phụ nữ biết rất nhiều phương thuốc dân gian tuy đơn giản mà lại hiệu quả cao. Nước là một trong những phương thuốc phổ biến nhất. Lấy ví dụ, khi một đứa trẻ ăn phải thứ gì đó chưa chín, nó sẽ bị đau bụng. Đôi lúc đau đến nỗi đứa trẻ sẽ lăn lộn trên mặt đất. Người mẹ sẽ đi đun sủi một bát nước (chỉ vừa sôi nhưng chưa thật sự sôi). Khi đứa trẻ uống thứ nước này, cơn đau sẽ thuyên giảm ngay lập tức, hiệu quả tức thì. Có rất nhiều cách sử dụng nước cho các mục đích khác nhau. Vốn hiểu biết về nước là một phần của truyền thống Trung Hoa từ thời cổ đại.
Nước là một nhân tố quan trọng trong sự hình thành của vạn vật. Hiểu được nước sẽ giúp chúng ta hiểu được vật chất, tinh thần, và sự sống.
Phóng viên: «Ở phần cuối cuốn sách Thông điệp của Nước, tác giả đã nêu lên một số câu hỏi như: nó đến từ đâu, nó sẽ đi về đâu, mục đích của sự sống là gì v.v… Ông nhận xét thế nào?»
Tiến sĩ Trình: «Không chỉ tập trung vào chủ đề trước mắt, Tiến sĩ Emoto có thể nhảy ra khỏi cái khung thông thường và đặt ra các câu hỏi sâu sắc. Tâm trí của ông thật cởi mở. Nước là một nhân tố quan trọng trong sự hình thành của vạn vật. Hiểu được nước sẽ giúp chúng ta hiểu được vật chất, tinh thần, và sự sống.»
Cuộc phỏng vấn này được PureInsight.org thực hiện vào năm 2002.
Nguồn: PureInsight.
Quý Khải biên dịch.

Thế giới bí mật của nước hiện hữu trong muôn dạng tinh thể


Thế giới bí mật của nước hiện hữu trong muôn dạng tinh thể
HM
Nước là một sinh mệnh sống, nó không những là một sinh mệnh sống mà còn là một sinh mệnh vô cùng thông tuệ và bí ẩn. Đạo lý nhân sinh, quy luật vận hành của vũ trụ, tất cả đều hiện hữu trong mỗi từng giọt nước, tinh thể nước và thậm chí là từng phân tử nước …
Điều đầu tiên tạo nên bí mật của nước chính là nguồn gốc của nó
Năm 1997, nhà vật lý Louis Frank của trường Đại học Iowa công bố kết quả nghiên cứu cho thấy, có hàng ngàn sao chổi với kích cỡ chỉ bằng một căn nhà nhỏ tiến vào bầu khí quyển của Trái đất mỗi ngày, và chúng có thể là nguồn gốc của nước trên tất cả hành tinh. Các bức ảnh chụp Trái đất vào thời điểm ấy thể hiện những chấm đen được bao phủ bởi nước. Ảnh được Giáo sư Frank chụp băng vệ tinh của NASA.
Thế giới bí mật của nước hiện hữu trong muôn dạng tinh thể
Thế giới trong 1 giọt nước sẽ mở ra cho bạn rất nhiều câu trả lời về cuộc sống và bí ẩn vũ trụ. (Ảnh: Pinterest)
Nhiều nhà khoa học không đồng ý với lý giải này, nhưng Tiến sĩ Masaru Emoto, Chủ tịch Học viện Hado Quốc tế (IHM) và là tác giả cuốn sách «Thông điệp của nước», lại tin tưởng điều đó. Trong cuốn sách của mình, ông viết: «Nếu sự tồn tại nguyên thủy của nước không ở tại Trái đất mà đến từ không gian bên ngoài, nó có nghĩa rằng sự tồn tại của chúng ta cũng bắt nguồn từ không gian vũ trụ».
Giả thuyết được ông đặt ra đến từ nhiều năm nghiên cứu về tinh thể nước. Công trình nghiên cứu tỉ mỉ và trải rộng của ông đã khiến người dân thế giới vô cùng chấn động và hào hứng. Bởi nó mở ra một thế giới vô cùng kì ảo của nước, trong đó tinh thể của nó là hiện thân sống động mà mắt người nhìn thấy được.
Đặc tính của nước phản chiếu đặc tính vạn vật
Các thí nghiệm của Tiến sĩ Masaru Emoto cho thấy, nguồn gốc khác nhau tạo nên đặc tính khác nhau và tinh thể cũng khác nhau. Thông qua việc quan sát tinh thể nước của một vùng miền nào đó, chúng ta không cần đi đến tận nơi vẫn có thể hình dung ra được địa hình vùng đó. Ví dụ như, quan sát 3 tinh thể nước dưới đây và tìm hiểu đặc điểm địa hình nguồn nước, chúng ta sẽ bắt gặp một sự trùng hợp không hề ngẫu nhiên:
Nước ở các vị trí địa lý khác nhau sẽ có hình dạng tinh thể khác nhau.
Suối Tam Phân nằm tại quận Kita Mikoma, tỉnh Yamanashi ở Nhật Bản. Suối này phân thành ba nhánh tại một điểm nên có cái tên «Tam Phân». Quan sát tinh thể nước suối Tam Phân, ta sẽ thấy nó cũng có ba nhánh tại mỗi cánh.
Thêm nữa là suối Dingdong tại thôn Tenkawa, quận Yoshino, tỉnh Nara. Con suối nổi tiếng này chảy ra từ miệng của một cái hang trên núi và tạo thành tiếng «Ding Dong Ding Dong», nghe giống như âm thanh của một chiếc chuông. Từ hình dạng tinh thể nước, chúng ta có thể hình dung được hang động bí ẩn và âm thanh trong trẻo của chiếc chuông.
Trong khi đó, hình ảnh tinh thể nước từ suối Hoằng Pháp tại Kanagawa và suối Hoằng Pháp tại Hiroshima. Mặc dù hai thành phố này cách nhau khá xa, nhưng tinh thể nước từ hai con suối này lại giống nhau đến kinh ngạc.
Liệu chúng có sự tương thông với nhau bằng cách nào đó? Truyền thuyết kể rằng vào 1.200 năm trước đây, một hòa thượng Phật giáo, Hoằng Pháp đại sư tại Nhật Bản đã đi vân du khắp nơi để dạy cách tu luyện. Tại một nơi, nhiều người phải chịu một căn bệnh lạ. Hoằng Pháp đại sư đã phá vỡ một hòn đá và con suối đã chảy ra từ đó. Nước con suối này có khả năng trị bệnh. Sau đó, cùng với chuyến hành trình đi khắp nơi của ông, nhiều con suối đã được đả khai. Chúng đều được đặt theo tên của ông.
Người Trung Quốc có một câu nói dùng để mô tả sự khác biệt của nước khi xuất phát từ các nguồn gốc khác nhau: «Vị Kính phân minh», ý rằng nước sông Vị và sông Kính hoàn toàn khác nhau. Theo đó ở tại ngã 3 sông, người ta vẫn có thể phân biệt được đâu là nước sông Kính, đâu là nước sông Vị.  Nước từ sông Kính thì nhiều bùn, trong khi nước từ sông Vị lại rất trong.
Câu chuyện được chép trong «Cảnh thế thông ngôn» là điển cổ nổi tiếng bàn về đặc tính khác của nước:
Chuyện về hai nhà văn nổi danh là Vương An Thạch và Tô Đông Pha. Vương An Thạch bị chứng sổ mũi, nếu uống trà được pha với nước sông Trường Giang tại vùng Trung Hiệp sẽ rất tốt cho sức khỏe của ông. Khi Vương An Thạch nghe nói rằng Tô Đông Pha sẽ trở về Tứ Xuyên để thăm gia đình, ông đã nhờ Tô Đông Pha mang về một ít nước ở đó. Khi Tô Đông Pha trở lại, ông đã mang về cho Vương An Thạch một chút nước. Vương An Thạch ngay lập tức đun sôi nước này và đem pha trà. Mất một lúc trà mới ngấm vào nước.
Vương An Thạch hỏi Tô Đông Pha: «Đây có phải nước từ Trung Hiệp hay không?» Tô Đông Pha trả lời: «Sao thế? Tất nhiên rồi!» Vương An Thạch cười nói: «Ông nói dối. Rõ ràng nó là nước từ Hạ Hiệp».
Tô Đông Pha sững sờ và phải thú nhận ngay. «Tôi đã mãi lo tận hưởng phong cảnh tại Tam Hiệp, đến mức quên mất lời cậy nhờ của ông. Đến khi tới Hạ Hiệp thì mới chợt nhớ ra». Tô Đông Pha đã quyết định lấy một ít nước ở đó và nghĩ rằng sẽ không có sự khác biệt nào.
Vương An Thạch nói: «Trong cuốn Sơn Thủy Kinh Chú có ghi chép những quan sát kỹ lưỡng về đặc điểm của nước sông Trường Giang (cũng gọi là sông Dương Tử). Nước tại Thượng Hiệp chảy quá nhanh, còn nước tại Hạ Hiệp lại chảy quá chậm. Nước tại Trung Hiệp chảy vừa phải. Bệnh của tôi là do ‘trung tiêu’, nên cần nước sông tại Trung Hiệp để mở kinh mạch. Nước sông Dương Tử  mà pha trà thì nước ở Thượng Hiệp làm trà bị nồng, nước ở Hạ Hiệp làm trà bị nhạt, nước ở Trung Hiệp là vừa phải. Hôm nay trà ngấm vào nước rất chậm, cho nên tôi biết đây là nước từ Hạ Hiệp».
Tô Đông Pha bèn tạ tội.
Tinh thể nước máy
Nước có linh tính và tình cảm
Trong các thí nghiệm của Tiến sĩ Masaru Emoto, ông đã cho nước nghe nhạc và những thông điệp viết bằng chữ. Kết quả thu được chứa đựng nhiều bất ngờ.
Tinh thể nước khi xem chữ: Lời nói tác động đến nước.
Khi bị mắng là «đồ ngốc», nước không tạo thành tinh thể mà nó tạo ra dạng hình ảnh dường như cho thấy một sự «tan vỡ». Hình ảnh tinh thể nước được các nghiên cứu viên trong nhóm của Tiến sĩ Emoto lấy làm thích thú nhất là tinh thể nước sau khi tiếp nhận chữ «yêu thương và biết ơn», bởi đó là một tinh thể vô cùng tinh mỹ với các hoa văn phức tạp.
Ngoài ra, các tinh thể nước khi tiếp nhận các đặc tính tốt của con người như «trung thực», «tôn kính», hoặc các trạng thái tích cực như «hy vọng», «hạnh phúc», «tôi có thể», «vĩnh hằng», thì đều cho ra các tinh thể đẹp mắt. Trong khi tinh thể tiếp nhận câu «tôi không thể», lại có hình dạng cho thấy một sự «dở dang».
Ngoài việc đọc chữ, nước còn biết xem hình ảnh, nghe nhạc, coi phim và cảm nhận được tình cảm xuất phát từ ý niệm của con người.
Tinh thể nước khi nghe nhạc rock: Nhạc rock khiến nước … tan vỡ.
Tinh thể nước sau khi được nghe bản Pastorale – khúc nhạc đồng quê, một trong những bản nhạc giao hưởng nổi tiếng nhất của Beethoven, cho thấy sự sáng chói, mới mẻ và vui tươi. Tinh thể tuyệt đẹp này chứng tỏ rằng bản nhạc hay có ảnh hưởng tích cực đến nước.
Tuy nhiên, sau nghe «Farewell Song» (Chopin Etude op.10 no.3), bài hát chia tay của Chopin. Tiến sĩ Emoto bình luận trong bản báo cáo của ông: «Tôi chưa bao giờ cảm thấy kinh ngạc như vậy khi nhìn thấy tinh thể này». Phải chăng nước bị ảnh hưởng bởi sự chia ly trong bài hát, khi hình dạng tinh thể cơ bản của nó gần như được chia đều thành các phần nhỏ tách rời nhau ra. Độ phóng đại của kính hiển vi trong các ảnh là như nhau.
Đặc biệt, khi nước được nghe thể loại nhạc «heavy metal», tinh thể mà nó tạo ra lại có trạng thái hệt như khi bị mắng là «đồ ngốc».
Tinh thể nước nghe nhạc: Tinh thể của nước sau khi được nghe một số bản nhạc nổi tiếng, trong đó có bản The Farewell Song của Chopin.
Một điều khá lý thú chứng minh trí tuệ vô hạn của nước nữa, đó là nó có thể hiểu được tất cả các ngôn ngữ trên thế này, điều mà con người chúng ta hằng ao ước. Thí nghiệm được thực hiện khi cho nước tiếp xúc với dòng chữ «cảm ơn» bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau. Ứng với mỗi ngôn ngữ, nước sẽ cho ra đời loại tinh thể khác nhau, chỉ có 1 điểm chung duy nhất là tinh thể nào cũng đẹp khi được «cảm ơn».
Tinh thể nước được cảm ơn bằng nhiều ngôn ngữ: Lời cảm ơn bằng nhiều ngôn ngữ châu Âu.
Tinh thể nước nghe cảm ơn bằng nhiều ngôn ngữ: Nước nghe cảm ơn bằng ngôn ngữ châu Á.
Tiếp đến khi chứng kiến việc tinh thể nước bắt chước hình dạng của vật thể mà nó được xem hình, nước thể hiện mình như một đứa trẻ, nó tiếp nhận và bắt chước rất nhanh những gì nó được thấy.
Tinh thể nước biết ghi nhớ: Tinh thế của nước tại ngôi đền Izumo.

Tinh thể nước và trái tim: Tinh thể của nước khi được tiếp xúc với hình ảnh vẽ trái tim.
Có thể nước là một đứa trẻ, nhưng nó cũng là linh hồn của tự nhiên, hiện hữu trong vạn vật, ngay cả thép, sắt, đá và dĩ nhiên là cả trong cơ thể người. Bởi vì thế, nên nếu muốn biết về đạo lý nhân sinh của con người, nước cũng sẽ cho chúng ta tất cả câu trả lời.
Khi hỏi nước về tình cảm thân quyến, tinh thể nước được tạo thành sẽ là một phức hệ 3 tinh thể lục giác ghép lại, tinh thể lớn bao bọc tinh thể nhỏ. Đây chẳng phải chính là mối quan hệ tam đại đồng đường trong gia đình truyền thống phương Đông, thế hệ trước giáo dục và truyền thụ cho thế hệ sau những đạo lý làm người và bài học lịch sử.
Tinh thể nước thể hiện các mối quan hệ xã hội.
Và nước khi được hỏi về quan hệ tình cảm vợ chồng, nó hiện lên là một tinh thể kép, mà có lẽ tinh thể nhỏ hơn đại diện cho người vợ, nương tựa vào tinh thể lớn hơn là người chồng. Hai tinh thể đồng dạng như một sự đồng thanh tương ứng trong mối quan hệ vợ chồng tạo ra sự nương tựa và hỗ trợ lẫn nhau.
Đặc biệt, khi nói về chuyện tình yêu nam nữ, tinh thể nước cũng rất đẹp và cũng là một tinh thể kép tương xứng, nhưng chúng lại khác biệt nhau về hình dạng như thể âm và dương tồn tại trong sự hòa hợp. Trong sự hòa hợp đó, tinh thể đại diện cho người đàn ông là sự nhất quán và cứng cỏi, trong khi sắc sảo và mong manh lại là đặc tính của tinh thể thể hiện thiên tính của người phụ nữ.
Đối với quan hệ bạn bè và hàng xóm, tinh thể nước là sự kết hợp của khá nhiều cánh, tất cả đều hướng tâm, như tạo nên một mạng lưới vốn không thể tách rời.
Quan sát nước dưới kính hiển vi như thể lắng nghe lời thì thầm của nước, đưa đến một câu hỏi, phải chăng nếu con người có năng lực nhìn thấu vi quan thì sẽ tìm được trong đó quy luật vận động và hình thành của tự nhiên, cùng hết thảy trong đó đạo lý nhân sinh trải dài hành trình đời người?
Sức mạnh của ý niệm và thiện tâm thể hiện qua tinh thể nước
Nghiên cứu của Tiến sĩ Masaru Emoto rất giàu tính nhân văn và sự chiêm nghiệm, ông dùng khoa học để chứng minh năng lực mạnh mẽ của thiện tâm và ý niệm của con người.
Trong khi được hỏi về con người phải làm gì để đối mặt với những thảm họa có thể xảy ra trong tương lai, ông nói: «Sự yêu thương và lòng biết ơn, với mọi người và với mọi vật. Nếu 10% những người trong chúng ta có thể làm được điều đó thì thảm họa sẽ không thể xảy ra».
Tinh thể nước nghe cầu nguyện: Sức mạnh của lời cầu nguyện.
Không dừng lại ở việc làm thí nghiệm với lời cảm ơn, Tiến sĩ Masaru Emoto còn tiến hành quan sát tinh thể nước trước và sau khi được cầu nguyện, cũng như sau khi nhận được lời chúc từ 500 người trên khắp Nhật Bản dành cho nguồn nước tại nơi vừa trải qua thảm họa.
Trong thí nghiệm này, ông không nhấn mạnh vào sự thông tuệ của nước mà điều ông muốn nói đến lại là «chính niệm» (ý niệm chân chính) của con người và sức mạnh của nó. Sức mạnh ấy có thể «hoàn nguyên» nước và mang lại cho nước vẻ đẹp vốn không bị ô nhiễm.
Ông cũng cho rằng: «Con người cũng chính là nước. Cơ thể người là chiếc áo mà chúng ta khoác lên khi ở tại hành tinh này, còn ở hành tinh khác chiếc áo có thể là hoàn toàn khác.Nước rải rác khắp mọi nơi trong toàn vũ trụ. Tôi tin rằng Trái đất giống như quả thận của vũ trụ. Rất nhiều nước của vũ trụ đã đến hành tinh này. Nó phải được tịnh hóa và trở lại những hành tinh khác để tịnh hóa những nơi đó. Những hành tinh này cần nước đã được tịnh hóa. Nước chính là chúng ta. Chúng ta, con người cần phải tự mình tịnh hóa. Lý do chúng ta tới đây từ không gian vũ trụ là để được tịnh hóa. Rồi chúng ta phải trở về với vũ trụ».
Và chỉ có chính niệm và thiện tâm mới đủ sức giúp con người chúng ta được tịnh hóa.
Trở lại thí nghiệm âm nhạc của Tiến sĩ Masaru Emoto đối với nước. Mối tương quan giữa nước và âm nhạc lại là một đề tài rất thú vị. Bởi chúng ta ai cũng biết rằng 90% cơ thể người là nước. Như vậy, mọi thứ tác động được đến nước cũng sẽ tác động đến chúng ta. Trong các yếu tố tác động thì âm nhạc là một yếu tố vô cùng quan trọng, bởi sức mạnh cảm xúc của âm nhạc vượt ngoài mọi biên giới quốc gia và ngôn ngữ.
Theo quan niệm của Trung y, âm nhạc là cũng là một phương thuốc chữa bệnh, có năng lực hàn gắn thân tâm. Còn theo cách nói của Tiến sĩ Emoto, âm nhạc mà chúng ta nghe cần phải là âm nhạc có chính niệm và thiện tâm. Điều này đặt ra một chuẩn mực và yêu cầu vô cùng khắc khe đối với nghệ thuật nói chung và âm nhạc nói riêng. Đỉnh cao của nghệ thuật âm nhạc chính là giúp thân tâm con người được tịnh hóa.
Như vậy, khi thưởng thức âm nhạc, chúng ta cần phải đặt ra cho mình câu hỏi, chúng ta đang muốn khiến tâm hồn mình bị ô nhiễm hay được tịnh hóa?…
Có lẽ câu trả lời sẽ được tìm thấy trong chính bản thân bạn và trong những phân tử nước thuộc về cơ thể bạn…
HM